Sắc mặt Quý Trung Hàn càng kém hơn, lúc đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía Phong Thích, phảng phất mang theo sự lên án gay gắt.
Phong Thích vén chăn ra, có lẽ hắn đã hồi phục không ít cho nên lúc áp sát Quý Trung Hàn, tốc độ không hề chậm.
Quý Trung Hàn bây giờ có cảm giác giống như người nông dân và con rắn (*),bởi vì nhất thời đồng cảm và mềm lòng nên giúp đỡ, kết quả lại bị người này tìm trúng cơ hội, hung ác cắn một phát.
(*) Truyện ngụ ngôn, bác nông dân tốt bụng cứu một con rắn dù biết nó là loài nguy hiểm chết người.
Kết quả là sau khi nó tỉnh hẳn, liền cắn bác nông dân.
Trước khi chết, bác nói với mọi người xung quanh: Hãy lấy cái chết của tôi làm bài học, đừng bao giờ thương hại những kẻ vô ơn.
Thảo nào trên tay Phong Thích có hình xăm rắn, chẳng phải chính là con vật đại diện của hắn sao?
Phong Thích duỗi tay ra vây Quý Trung Hàn trong khuỷu tay mình, hắn cúi đầu đến một khoảng cách mà mặt kề mặt, chóp mũi cọ vào nhau với Quý Trung Hàn thì ngừng lại.
"Hay là cậu muốn nói, cậu không thích đàn ông." Lúc Phong Thích nói câu này, ngữ khí vô cùng bất thiện.
Hắn liếm môi: "Nếu không thì làm lại lần nữa đi."
Dứt lời, bàn tay đang chống lên tường của Phong Thích đi xuống, lướt qua hông, rồi đỡ mông y: "Lần này bất luận cậu khóc lóc thế nào, tôi cũng sẽ không dừng lại."
Quý Trung Hàn rũ mi: "Đủ rồi, đừng có ép tôi động thủ."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-kham/541366/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.