Ta nói xong, Tiểu Thiên hơi nghi ngờ nhìn ta, lập tức nhíu mày trầm tư, sau đó, hắn lắc đầu: “Không biết.” Bỗng nhiên, hắn giống như nghĩ ra điều gì, lại lần nữa giương mặt lên cao, hưng phấn nói: “Chẳng lẽ thật sự là không biết?”
“Ha hả… Không phải. Phải..” Ta lại lần nữa cúi xuống thì thầm bên tai hắn, hắn sau khi nghe xong mở ra cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc, ta nói xong vỗ vỗ vai hắn: “Như thế nào, các ngươi không phải hay nói dân thường thì chỉ là dân thường thôi sao.”
Tiểu Thiên hạ mi mắt, lông mi thật dài có chút rung động: “Thì ra… Ta thật sự là sai lầm rồi… Dân chúng mới là…”
“Tiểu công tử, như vậy không được tốt lắm đâu!” Đoàn cố vấn của Hoàn Vũ đứng lên hô to, “Chẳng lẽ lại là sợ? Ha ha ha.”
“Quỷ mới sợ các ngươi nhé.” Ta nhỏ giọng mắng một câu, thuận tiện tráng lệ quăng cho bọn họ ánh mắt khinh thường, nhưng mà suy nghĩ của họ lúc đó chỉ hướng về Tiểu Thiên, nên bọn họ không có tiếp nhận được.
Tiểu Thiên xoay người: “Ta tới đây!” Hắn dứt lời bước dài hướng lên phía trước.
Ta ngưỡng mặt lên vừa lúc nhìn thấy Hoàn Vũ, hắn đang nhìn ta, ta nhìn hắn cười cười, lông mày nhướng lên dương dương tự đắc, dùng khí thế để áp đảo hắn, trên mặt của hắn xẹt qua một tia lo lắng, ánh mắt dời về phía Tiểu Thiên.
Ta đứng lên vừa đúng lúc bị ánh mặt trời chiếu chói mắt, với ngồi xổm hơi lâu, lại thiếu hụt rèn luyện, nhất thời não bộ cung cấp máu không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-phu-lam-mon/2241870/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.