Trịnh Mặc đột nhiên ngã xuống khiến mọi người nhìn thấy đều ngây ngẩn cả người, ban đầu mọi người còn cảm thấy Trịnh thiếu gia thập phần hào sảng, không ngờ tửu lượng của hắn cư nhiên kém như vậy. Trịnh lão bản nhìn Trịnh Mặc say đến không biết gì, cả người đều dựa vào người Vũ Phượng thì mặt một chốc đen đi.
Kim Ngân Hoa nhanh chóng lại giải quyết:
- Vũ Phượng, ngươi mau dẫn Trịnh thiếu gia vào phía sau sảnh nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta là được rồi.
Kim Ngân Hoa quay đầu nhìn Trịnh lão bản, Trịnh lão bản thở dài, khoát tay áo nói:
- Vũ Phượng, ngươi dẫn nó đi xuống đi.
Vũ Phượng gật gật đầu, nàng đỏ mắt nâng Trịnh Mặc dậy muốn dìu cô đi, nhưng Trịnh Mặc thật sự say lợi hại, căn bản không đi nổi, vấp chân một cái, suýt nữa áp đảo cả Vũ Phượng. Vũ Quyên chạy nhanh tới, nâng thân thể đang trượt xuống của Trịnh Mặc, đặt một cánh tay của cô lên người mình, giúp Vũ Phượng đỡ lấy cô.
Hai chị em mỗi người một bên, nghiêng ngả lảo đảo, rất vất vả mới dìu Trịnh Mặc đến phòng khách riêng. Lại mất hơn nửa ngày công phu nữa, cuối cùng nâng được Trịnh Mặc lên giường. Vũ Quyên nhìn Trịnh Mặc bất tỉnh nhân sự, nghĩ đến chuyện hắn vừa làm vì chị em các nàng, hốc mắt không khỏi đỏ hồng.
Trầm mặc nhìn trong chốc lát, vẫn là Vũ Phượng phản ứng trước, nàng quay đầu nhanh chóng đi lấy khăn lau mặt, cúi đầu nói:
- Vũ Quyên, em đi ra ngoài lấy chút nước, chị lau mặt cho nàng.
Vũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-thi-quynh-dao-khong-phai-la-quynh-dao/2691164/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.