Trời đã lạnh tới mức ta không chịu nổi rồi, chúng ta cùng nhau rời khỏi đoạn sườn dốc.
Nghĩ cũng hài, khi ta còn ở một mình thì dù là hạ nóng bức hay rét lạnh cỡ mấy, đói bụng hay no trướng, thậm chí bị thương, đối với ta mà nói, cũng chỉ là việc vặt, chả bao giờ ta để ý.
Nhưng chỉ cần ở bên Yêu Nguyệt, những chuyện ấy cứ như thể đã trở thành đại sự.
Sau khi rời khỏi đoạn sườn dốc, ta hoàn toàn nhốt mình trong cỗ xe, cái lò sưởi hình người - Yêu Nguyệt cũng bị ta bám riết không cho ra ngoài.
Ta không thích lò than, lò hấp, lò lửa hay lò sưởi chân.
Ngoại trừ Yêu Nguyệt, ta chẳng thích gì hết, hừ hừ (Mặt ngạo kiều)
Yêu Nguyệt cười mỉm, dễ dàng bỏ qua cho hành động ngạo kiều này của ta.
Ra khỏi đoạn sườn dốc, nàng rõ ràng trở nên bảo thủ hơn nhiều.
Khi ở trong xe, âm thanh trêu chọc của ta mà lớn hơn một chút, hoặc ôm nàng một cái trước mặt nhiều người, nàng lập tức nhạy cảm hơn, dễ giận hơn.
Vậy mà ta luôn không sợ chết, đi chọc vào cái con người nhạy cảm và dễ giận ấy.
Ví dụ như bây giờ, hai người chúng ta diện nam trang, tay trong tay đi dạo phố.
Ta nghe xung quanh truyền tới không dưới mười lần lời miệt thị 'con thỏ nhỏ'*.
*từ ngữ mỉa mai những anh chàng đồng tính.
Nhưng cũng thì thầm, cho rằng chúng ta không nghe được. Ngón tay bấm vào mấy đồng tiền, bắn ám khí, nghe thấy bốn phương tám hương vang tiếng kêu rên, trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bau-ban-cung-mat-trang/1640854/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.