“Bản thảo gì?” Tát Ách · Dương trắng trợn nhìn quét một vòng phòng khách, “Anh đang nói bản thảo nguyên bản, bản điện tử hay thậm chí là bản cộng cảm?
Nếu là hai cái đầu tương đối dễ tìm một chút, nếu là bản cộng cảm sẽ có chút phiền phức.
“Không biết.” Sở Tư đáp.
Tát Ách · Dương thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn anh: “Thân ái, anh đang đùa đấy à?”
Sở Tư đè thấp thanh âm: “Anh mong một người mới khoảng chín tuổi nhớ được bao nhiêu chi tiết? Chưa kể bản dự thảo còn liên quan đến nghiên cứu quân sự. Tôi biết được sao?”
Anh chỉ nhớ sau khi bản thảo nghiên cứu ban đầu bị mất, Tưởng Kỳ đã tìm kiếm rất lâu, cùng anh kiểm tra kĩ mấy ngày, sau đó không biết Viện nghiên cứu Quân bộ bên kia đột nhiên có biện pháp xử lý hay thay đổi, quá trình tìm kiếm bản dự thảo đó đột ngột dừng lại, ít nhất là đối với thế giới bên ngoài.
“Tôi chỉ nhớ rằng bản dự thảo có thể được để trong một túi văn kiện màu đen nào đó——” Sở Tư đang định nói tiếp thì Tưởng Kỳ đã từ phòng ngủ đi ra, nhưng trong tay trống rỗng, không lấy gì cả.
Ông dùng cùi chỏ chạm vào cánh cửa, nhếch mép cười với hai người trên sô pha rồi nói: “Aiz, thân thể tôi đã trở lại rồi, đầu óc chắc vẫn chạy loanh quanh trên đường chưa vào cửa, không nhớ nổi cái chăn đặt ở đâu.”
Sở Tư theo bản năng tiếp một câu, nói: “Phòng ngủ chính.”
Trong trí nhớ của Sở Tư, Tưởng Kỳ thường gặp tình huống này.
Ông đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bau-troi-dem/1243812/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.