Cố Duẫn chỉ thấy miệng Trịnh Tây Tây mấp máy nhưng không nghe thấy gì.
Anh vô thức tiến lại gần, nhưng Trịnh Tây Tây đã nói xong.
Sau khi tiếng chuông cao vút vang hết, Cố Duẫn hỏi: “Em vừa nói gì vậy? Anh nghe không rõ.”
Trịnh Tây Tây đỏ mặt lắc đầu: “Ở đây cao như vậy, có thể nhìn ra rất xa.”
“Anh, anh xem, bên kia có phải chỗ chúng ta ở không?” Trịnh Tây Tây chỉ vào nơi xa hỏi.
“Hướng ngược lại.” Cố Duẫn nắm tay cô đổi hướng: “Ở bên này.”
“Ồ.”
Vòng quay khổng lồ đã xoay lên điểm cao nhất, bây giờ nó đang từ từ đi xuống, tầm nhìn cũng đang dần thu nhỏ lại.
Chỉ cô biết 5 giờ vào lúc tiếng chuông vang lên, ở nơi cao nhất của vòng quay, cô đã để lại những gì cô muốn nói nhất.
•
Ngày hôm sau, Trịnh Tây Tây về nước.
Cố Duẫn đưa cô ra sân bay: “Chậm nhất tháng sau anh sẽ về.”
“Vâng.”
Cố Duẫn nói tiếp: “Khai giảng bảo chú Lâm giúp em mang đồ đến trường, buổi tối đừng một mình ra ngoài chơi với người ta, nếu ra ngoài đến tối muộn thì gọi chú Lâm đến đón em, đừng tự gọi xe.”
“Anh, anh yên tâm đi, em biết rồi.”
Sau đó Cố Duẫn ôm cô, có vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng anh chỉ nói: “Tây Tây, đợi anh trở về.”
“Được.”
Cố Duẫn nhìn cô đi qua cửa kiểm tra an ninh, đúng lúc Tề Thịnh gọi điện thoại đến, hỏi: “Em gái đi rồi?”
“Ừ.” Cố Duẫn nói: “Tối tăng ca, lương gấp bốn.”
Trước khi Tề Thịnh oai oán thì đã kịp nuốt vào vì nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bau-troi-sao-cua-thien-kim-that/2100629/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.