Mười Bốn
Mặt thằng Mừng đực ra như ngỗng ỉa khi nghe Khoa thuật lại bữa ăn trưa lịch sử.
- Thế dì mày không hề nhắc gì đến chuyện mày bị đuổi ra khỏi lớp à?
- Không.
- Cả chuyện mày vào rừng làm cướp cũng không?
- Ờ, dì tao không nhắc một lời nào.
Mừng đưa tay sờ cằm, dù cằm nó không có cọng râu nào:
- Lạ thật đấy!
Khoa chớp mắt, ngập ngừng:
- Có thể là dì tao không biết những chuyện đó.
Mừng gục gặc đầu:
- Ờ, nếu thầy Tám không nói ra thì dì mày làm sao biết được.
Khoa gãi đầu:
- Không những không kể tội tao mà thầy Tám còn khen tao gương mầu, dễ thương, ngoan ngoãn...
Khoa không có cơ hội liệt kê hết những phẩm chất tốt đẹp mà thầy Tám gán cho nó.
Vì thằng Mừng đã ôm bụng cười sặc sụa.
Mừng vừa cười vừa lấy tay quẹt nước mắt:
- Tao nghĩ ông thầy này ổng mắc chứng nói ngược.
Nhận xét cúa Mừng làm Khoa đỏ mặt.
Nhưng khổ nỗi chính nó cũng có nghi ngờ y hệt Mừng, ờ, nếu thầy Tám báo nó quậy phá, vô lễ, hỗn hào và một mớ những tội danh tương tự thì đầu óc thầy có vẻ bình thường hơn.
Khoa nhìn lên tàng cây vú sữa trước nhà Mừng, ngắm đôi chim chiền chiện đang nghển cổ hót líu lo trong nắng, mơ màng thả tâm trí bay xa.
Nó không buồn nghĩ ngợi về thầy Tám nữa, vì càng nghĩ nó càng thấy óc nó tối như hũ nút.
Nó quyết định nghĩ đến nhỏ Trang.
Và khi nghĩ đến công nương của nó khóe miệng nó bất giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-buoc-toi-mua-he/1125626/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.