Con đường đá dẫn ra hồ bơi tự nhiên bên bờ biển hẹp và ẩm ướt, một bên là vườn chanh và ô liu, không khí hòa lẫn giữa vị mặn từ biển cả và mùi đất cỏ của những bụi cây Địa Trung Hải.
Không xa là những vách đá vôi khổng lồ, trên đó còn sót lại tàn tích của những công trình kiến trúc La Mã cổ đại.
Một vòm đá tự nhiên nối liền với biển, chắn phần lớn sóng lớn xô vào.
Bên dưới vòm đá là một hồ bơi tự nhiên trong vắt, nước xanh thăm thẳm, thấy rõ tận đáy.
Tạ Chiêu chạy ra bờ biển.
Lúc này nơi đây không một bóng người, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hát tình ca Ý vọng xa xa, hòa lẫn với tiếng hải âu vẳng lại.
"Cô Tạ Chiêu." Cô quay đầu lại, Giang Từ đã đến.
Chiều hè, bầu trời pha trộn giữa sắc tím và hồng phấn, trong vắt như thủy tinh, phản chiếu trong đôi mắt của anh.
Ánh sáng từ vòm đá rọi xuống mặt nước lấp lánh dưới ráng chiều, tựa như từng mảnh vàng vụn đang bốc cháy.
"Chỗ này đẹp quá, rất yên tĩnh." Tạ Chiêu nói. Đây quả thực là một địa điểm hẹn hò lý tưởng, xem ra anh cũng có chút dụng tâm.
Giang Từ gật đầu tán thành, thầm khen cô chọn chỗ kín đáo, không có camera giám sát, thật sự rất cẩn trọng.
"Nghe nói anh dường như rất quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ giọng hỏi.
"Có sao?" Giang Từ lập tức phủ nhận, hơi căng thẳng.
"Rõ ràng lắm đấy." Cô mỉm cười.
"Cô cảm thấy tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-gio-la-luc-noi-doi-bao-mieu-dai-nhan/2106377/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.