Tạ Chiêu và Công tước đang đứng trò chuyện trong phòng khách màu xanh ngọc bích thì đột nhiên, cầu thang gỗ du phía trên phát ra tiếng động rất khẽ.
"Là em gái tôi, Irene, vừa ngủ trưa dậy." Chẳng bao lâu sau, một người hầu đi xuống báo tin, nói rằng phu nhân đang đợi cô trên lầu.
"Phu nhân đang chờ cô trong thư phòng."
Tạ Chiêu bước qua từng cánh cổng vòm, đi dưới mái vòm cao theo phong cách Baroque.
Mỗi phòng khách cô đi qua đều mang một phong cách hoàn toàn khác biệt: có phòng với nội thất xanh lục ánh vàng, có phòng trang trí giấy dán tường kiểu Trung Hoa màu đỏ thẫm, trên đó là những bức tranh chim hoa tinh tế, bên trong bày những bức tượng quái thú mạ vàng từ thế kỷ XVIII; có phòng mang phong cách Pompeii treo đầy thảm dệt, lại có thư viện theo phong cách Soane cổ điển—
Người hầu dẫn cô đến sảnh ngoài của thư phòng. Cả căn phòng mang thiết kế dát vàng: từ tấm ốp tường, cột trụ, cổng vòm đến các bức phù điêu chạm khắc thần thoại Hy Lạp trên trần nhà.
Cửa sổ thư phòng mở rộng, hướng ra dãy núi xanh biếc kéo dài bất tận, phía dưới là khu vườn với những đài phun nước cổ kính lấp lánh dưới ánh mặt trời. Trong không khí vương vấn mùi hương hoa thoang thoảng, từ xa còn có thể nghe thấy tiếng chuông nhà thờ ngân vang.
Một lát sau, phu nhân Irene bước ra từ gian trong. Ngay khoảnh khắc chạm mắt, Tạ Chiêu lập tức nhận ra bà chính là mẹ của Giang Từ.
Bà mặc một chiếc áo dài theo phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-gio-la-luc-noi-doi-bao-mieu-dai-nhan/2106404/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.