Mưa bên ngoài đã tạnh, dõi mắt trông ra, các loài thực vật trong vườn hoa Bệnh viện đa khoa Quân khu đều xanh tươi mọng nước, cảnh đẹp thích mắt, lại khiến người ta sảng khoái tinh thần. Chử Điềm và Phương Triết đi bộ trên phiến đá xanh bị mưa xối ướt đẫm, mắt nhìn xung quanh.
Bởi vì sau cơn mưa, người nơi đây cũng không nhiều, cho nên Chử Điềm rất dễ dàng tìm được Mạnh Phàm. Cô ấy đưa lưng về phía họ, ngồi trong cái đình nhỏ ở vườn hoa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời, bên cạnh có một người đàn ông trung niên cầm khan long và bình nước trong tay, lặng lẽ ở bên cạnh cô ấy.
Giờ phút này, trực giác của Chử Điềm nói cho cô biết người này là Mạnh Phàm. Mà lời Phương Triết nói một giây sau cũng đã xác minh ý nghĩ của cô. Anh ta chỉ chỉ vào đình nhỏ, nói cho cô biết:
“Mạnh Phàm đang ở đó.”
Chử Điềm trông từ phía xa.
“Cô ấy ngồi đó làm gì?”
“Trước kia có một lần, lúc cô ấy ngồi ở đó nhìn thấy một chiếc máy bay quân sự bay qua đỉnh đầu. Cho nên…”
Chử Điềm cảm thấy trái tim mình co thắt mãnh liệt, rất lâu không nói nên lời. hai người đứng yên tại chỗ trong chốc lát, Phương Triết quay đầu hỏi cô:
“Muốn đến đó xem thử không?”
Chử Điềm suy nghĩ rồi từ từ lắc đầu. Tuy nhiên lúc hai người định rời đi, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói:
“Bác sĩ Phương.”
Phương Triết quay đầu lại, thấy rõ ràng người gọi anh ta là Mạnh Ngọc Hòa. Ông vốn đang ngồi trong cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-hac/2638198/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.