Chử Điềm ngủ một giấc đến gần trưa, trong khoảng thời gian đó Từ Nghi gọi điện về một lần, cô ừ ừ có lệ sau đó nằm nhoài ra giường ngủ tiếp. Tự cho rằng thành công, ai ngờ vị thượng úy tham mưu lục quân nào đó còn nhanh trí hơn cô nhiều, lại liên tiếp gọi về hai cuộc. Quấy rầy đến mức cô phải tức giận chồm dậy, ăn sáng xong lại trở về giường ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại vẫn là bị điện thoại đánh thức. Vốn cho rằng Từ Nghi gọi, nhưng cái tên nhấp nháy trên màn hình khiến cô tỉnh táo lại, nhận cuộc gọi liền.
“Cô út?”
Đầu bên kia không phải là Phó Dục Ninh mà là cô ruột của Chử Điềm, cũng chính là em gái ruột của Chử Ngật Sơn. Người cô này mồ côi từ bé, bà nội Chử Điềm sau khi sinh bị băng huyết nên đã chết, do vậy tên của bà là do Chử Ngật Sơn – người chẳng có văn hóa mấy đặt, gọi là Chử Đồng Mai.
Chử Đồng Mai nói chuyện với cháu gái bằng tiếng phổ thông đậm giọng địa phương.
“Điềm Điềm, dạo này con sống ổn không? Cô nhớ con quá!”
Một câu hỏi khiến mũi Chử Điềm hơi cay cay. Cô rất có tình cảm với cô út này, bởi vì hồi bé khi Chử Ngật Sơn chạy xe chở hang, bận gây dựng sự nghiệp, là bà đỡ đần mẹ chăm cô khôn lớn. Cũng vì vậy hôn sự của bà bị muộn, hai mươi lăm tuổi mới gả cho một người đàn ông ở quê nhà.
Chử Điềm vội đáp:
“Cô, dạo này con sống tốt lắm. Công việc của con bận bịu suốt không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-hac/2638204/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.