Từ đó về sau, hai người ăn ý không nhắc đến chuyện này nữa, cuộc sống trở lại sự yên bình thường nhật. Một ngày Chủ nhật lại đến, Từ Nghi hiếm khi được nghỉ ngơi ở nhà một ngày. Bởi vì hôm qua làm chút vận động ban đêm, Chử Điềm vốn tưởng rằng hôm sau anh sẽ thức dậy muộn một chút, nhưng không ngờ vẫn như ngày trước, trời mới tờ mờ sáng anh đã thức dậy. Như thường lệ, sau khi chạy bộ năm cây số, anh trở về làm bữa sáng, tiếp theo kêu cô dậy.
Chử Điềm cảm thấy quả thật anh cần mẫn khiến người ta căm phẫn, nên nằm lỳ trên giường giở trò lười biếng không chịu dậy:
“Em không dậy nổi. Dù sao tối hôm qua em cũng tốn sức, em có quyền lợi yêu cầu ngủ thêm một lát mà.”
Từ Nghi dở khóc dở cười, để cô nhắm mắt thêm vài phút mới lại đưa tay vỗ vỗ đầu cô:
“Mau dậy đi, ăn sáng xong dẫn em đi chợ, hôm nay nấu cho em một bữa ngon.”
Chử Điềm bất động:
“Em không muốn đi, em xin ở lại ngủ giữ nhà…”
Từ Nghi lười nói nhiều với cô, vén chăn lên, trực tiếp bế cô đưa vào phòng vệ sinh. Tuy giữa chừng cánh tay bị cắn vài cái, nhưng cuối cùng vẫn đánh thức cô dậy.
Ăn sáng xong xuôi, hai người ra ngoài. Tối qua thành phố B lại bắt đầu đổ mưa, hiện giờ vẫn còn tí tí tách tách, một trận mưa thu một đợt rét, Chử Điềm cố ý mặc bộ quần áo thể thao màu tím đậm, tóc cột cao hết ra sau thành một cái đuôi ngựa, trông vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-hac/2638210/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.