Trần Nghiêu ôm gối nằm ở trên giường, đôi mắt có chút ươn ướt. Cô phải thừa nhận rằng những gì mẹ cô nói đều có lý, tất cả chỉ vì lợi ích của cô. Ngay cả khi cô và Lâm Trưng đã ở bên nhau, những lo lắng đó chính xác là những gì cô nghĩ trong lòng.
Nói về việc mạo hiểm tương lai vì tình yêu, bản thân Trần Nghiêu cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Người trong suốt mười hai năm gian khổ học tập để vào được trường đại học tốt nhất trong khả năng của mình, cho nên cô chưa bao giờ nói với Lâm Trưng biết áp lực của mình. Cô có thể làm được bao nhiêu, cô phải nỗ lực như thế nào, đến lúc đó có thể phát huy được đến đâu, đây là việc của cô, chính cô mới là người muốn gần anh hơn, chứ không phải giữ chân anh và để anh phải nhân nhượng mình.
Trần Nghiêu nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, đè xuống khó chịu trong lòng.
Cánh cửa bị gõ hai lần, Trần Nghiêu xuống giường mở cửa.
Nhìn thấy Lâm Trưng đứng trước mặt mình, nỗi buồn đã đè nén dường như lại trào lên.
Lâm Trưng nhìn thấy hai mắt đẫm lệ của cô, bước tới đóng cửa lại, duỗi tay ôm lấy cô vào lòng: "Làm sao vậy?"
Trần Nghiêu nắm góc áo anh, lắc đầu không chịu trả lời.
"Ai làm cho Nghiêu Nghiêu không vui? Hả?"
Trần Nghiêu cọ cọ nước mắt lên ngực anh, giậm chân: "Hôn đi."
Anh dịu dàng hôn lên môi cô, Trần Nghiêu tự dưng càng muốn nhiều hơn, tay nhỏ vén vạt áo lên mò vào trong, chạm vào cơ bụng gồ lên của anh. Bây giờ Lâm Trưng đang ở bên cạnh cô, cảm giác này khiến cô ổn định lại.
Lâm Trưng kéo tay cô ra, nắm trong lòng bàn tay, thấp giọng nhắc nhở: "Mọi người đang ở bên ngoài..." Vừa rồi lúc đi lên anh tình cờ đụng phải Chu Linh. Mặc dù anh nói là tìm Trần Nghiêu, nhưng ở đây hiển nhiên không phải là một nơi an toàn.
Trần Nghiêu bất mãn: "Em muốn..." Sự khó chịu trong lòng bây giờ chỉ có thể thân thiết với anh mới có thể giảm bớt.
Trở tay khóa trái cửa, Lâm Trưng lại ôm cô hôn thêm một lúc, nhưng chỉ giới hạn ngang đó, khi Trần Nghiêu muốn đưa tay vào trong quần, anh ngăn cô lại.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.