Lan Hạ lăn ghế làm việc của mình, với sang bàn của Tuệ Anh, nhìn trước nhìn sau, thấy không có nhân viên nào để ý, mới khẽ khàng nói: "Này, có việc này mình phải hỏi cậu."
Tuệ Anh mắt không rời màn hình máy tính, vẫn chăm chú làm việc, lơ đễnh hỏi: "Chuyện gì?"
Lan Hạ nói: "Cậu...bị lãnh cảm rồi phải không?"
Tuệ Anh dừng lại, quay sang nhìn bạn mình, nghi ngờ: "Cậu nói vậy tức là sao?"
"Cậu nghĩ mà xem, cậu và Tuấn Đạt bên nhau đã lâu như vậy, mới chia tay được hơn mười hôm, sao không thấy cậu có chút phẫn nộ hay tuyệt vọng gì? Có phải vì quá đau khổ mà trơ lì cảm xúc rồi không? Liệu có phải cậu bị sang chấn tâm lí, sốc quá mà chuyển sang chế độ tự vệ không?" Lan Hạ nhíu mày phân tích.
Tuệ Anh hơi sững người: "Không, chẳng qua là... mình quá bận rộn không có thời gian rảnh, cũng không muốn suy nghĩ lung tung về chuyện đó nữa." Cô quả thật không lấn cấn gì về chuyện của Tuấn Đạt, cũng không hiểu sao mọi người lại thấy chuyện này có gì bất thường.
"Hai người bọn họ, một kẻ phản bội, một kẻ trơchẽn chen ngang, sao có thể không khiến người khác bực tức ghét bỏ chứ? Có phảiai cũng thánh thiện cho qua mọi việc như cậu được đâu? Người không biết lại cứnghĩ cậu chỉ coi anh ta như người thân, thật không có chút cảm giảm haingười từng là một cặp đôi là gì?Đúng là người đàn bà với trái tim thép. Margaret Thatcher chắc cũng chỉ thế này..." Lan Hạ thở dài.
"Thôi đi bà tám, tập trung làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-nam-mot-doa-lan-tien/18003/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.