Thời tiết trở nên u ám. Đột ngột.
Chỉ trong vài phút, bầu trời đen kịt như bị xát cả mỏ chì lên đó và những đám mây xám xịt chồng chất lên nhau, bịt kín cả chân trời.
Trên đường cao tốc Brooklyn-Queens, dòng xe nối đuôi nhau chạy san sát. Đang trên đường đi tới địa chỉ mà Santos nói, Sebastian nhẩm tính trong đầu những điều anh sẽ tiết lộ với FBI và những điều anh muốn giữ lại. Lựa chọn thật khó khăn. Từ khi ngồi vào trong ô tô, anh cố gắng hoàn thành bức tranh ghép mà anh còn thiếu quá nhiều mảnh ghép nhưng công cốc. Như một nỗi đau nhói lòng, một câu hỏi ám ảnh cứ giày vò anh: tại sao Jeremy lại giấu một kilôgram cocain trong phòng riêng? Với câu hỏi này, anh chỉ có một đáp án: vì thằng bé đã lấy trộm nó. Chắc chắn là từ ông chủ quán bar đó, quán Boomerang. Rồi, bị ngợp trước hành động của mình và do hoảng loạn, chắc chắn thằng bé đã dạt nhà để trốn chạy bọn buôn lậu.
Nhưng sao thằng bé lại có thể rơi vào cơn ác mộng này? Con trai anh đâu phải thằng ngốc. Mấy vụ rắc rối với pháp luật gần đây của nó chỉ liên quan tới chuyện ăn cắp vặt và trò hư hỏng vô hại. Chẳng có dấu hiệu nào dù xa hay gần liên đới tới trọng án cả.
Đột nhiên, giao thông trở nên thông thoáng. Đường cao tốc đi vào một đoạn hầm dài rồi lại nhô lên mặt đất ở cuối bờ kè sông Đông.
Điện thoại của Sebastian rung lên trong túi. Là Joseph.
- Tôi rất tiếc, viên quản lý xưởng giải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-nam-sau/806787/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.