- Em không thể đi tiếp được nữa. Em đau quá! Nikki ca cẩm trong lúc ngồi thụp xuống vỉa hè phố Mornay.
Sebastian quỳ xuống cạnh cô.
- Em nghĩ mình bị bong gân rồi, cô âu sầu nói, tay xoa bóp mắt cá chân.
Anh kiểm tra phần khớp. Nó xưng phồng và một vết bầm nhạt màu đã bắt đầu hiện lên. Nếu suốt hai giờ trước cơn đau còn có thể chịu đựng thì bây giờ nó trở nên dữ dội đến mức Nikki không thể bước đi được nữa.
- Can đảm lên, chúng ta sắp tới nơi rồi. Cần phải tìm chỗ nào qua qua đêm đã.
- Nhưng anh có biết chúng ta nên tới đâu không?
Chạnh lòng, anh hỏi xem cô có phương án nào không.
- Không, cô nói.
- Vậy thì em phải tin anh.
Anh đưa tay ra giúp cô đứng dậy, để cô bám vào cánh tay mình, rồi họ bước thấp bước cao cùng đi tới đại lộ Bourdon.
- Chúng ta vẫn ở quanh bờ sông Seine sao? Cô ngạc nhiên hỏi.
- Gần như thế, anh đáp.
Họ sang đường để đi dọc theo một đoạn kè đá trắng. Nikki cúi xuống. Một đoạn đi bộ dài hơn năm trăm mét dọc theo dòng nước.
- Chính xác thì chúng ta đang ở đâu?
- Trên bến du thuyền Arsenal. Giữa kênh Saint-Martin và sông Seine.
- Anh mò được cái chốn này từ đâu ra đấy?
- Anh đã đọc một bài ở tạp chí du lịch trên máy bay. Anh nhớ tên vì nó giống tên đội bóng của Anh mà Camille hâm mộ.
- Anh có con thuyền nào neo lại chưa đấy? Cô trêu anh.
- Chưa, nhưng chúng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-nam-sau/806858/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.