🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ai nói rằng, đêm nay thật đẹp?

 

65.

 

Thua người không thua trận, bị một cú thống kích từ phía chính diện, Tô Nhĩ vẫn lý trí giữ nụ cười.

 

Mọi người lần lượt để ly rượu xuống, thức ăn trên bàn phần lớn là hải sản, nửa sống nửa chín xen kẽ, nhân viên công tác bắt đầu động đũa.

 

Đám quỷ nước là ngoại lệ, bọn chúng không động đậy, giống như những con rối ngồi yên tại chỗ, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Tô Nhĩ.

 

"Thật là một buổi tối khiến cho người ta vui vẻ". Ly rượu trong tay Nguyệt Quý thân sĩ đã trống không, đứng ở vị trí chủ tọa, cười tủm tỉm nhìn chăm chú vào tất cả người chơi: "Thứ không hoàn mỹ chính là đã qua thời gian hai ngày mà không một vị khách mời nào phát hiện ra vị trí của tế đàn".

 

Ánh mắt của Mãn Giang Sơn và Lộ Toàn Cầu lóe lên một chút, sau đó nỗ lực khống chế cảm xúc, bọn họ cũng không biết tế đàn tìm được hôm đó là giả, giống như một con rồng đang canh giữ kho báu, cẩn thận từng li từng tí không muốn bị người khác chú ý đến.

 

"Để trợ giúp các vị đẩy nhanh tiến trình, một vài trò chơi nho nhỏ sẽ được tổ chức ngay sau đây". Nguyệt Quý thân sĩ đang muốn giới thiệu quy tắc trò chơi, đột nhiên vỗ tay một cách khoa trương: "Xem trí nhớ của tôi này, phần thưởng tối nay vô cùng phong phú, trong đó còn có cơ hội có thể trao đổi người hợp tác".

 

Bầu không khí trong nhà ăn yên lặng hai giây, ánh mắt của các người chơi vô thức tụ về phía các giám khảo.

 

Không có ai nguyện ý hợp tác với một con quỷ.

 

Khúc Thanh Minh thì lại lộ ra một chút may mắn, làm như cô ta không kịp chờ đợi vậy.

 

Kỹ năng diễn xuất quá tài ba!

 

Tô Nhĩ thầm nghĩ trong lòng, gần như rất khó phát hiện ra được manh mối trong hành động cử chỉ của cô ta.

 

Chuyên viên quay phim đứng lên, chuẩn bị lại máy quay, bắt đầu quay chụp.

 

Sau khi bọn họ tìm được góc quay, Nguyệt Quý thân sĩ biến từ trong tay ra một cái ống trúc, lắc lắc hai cái, phát ra âm thanh xào xạc.

 

Gã ta không nói bên trong là cái gì, chỉ hỏi: "Người nào rút thẻ đầu tiên?"

 

Tô Nhĩ suy nghĩ một chút, là người đầu tiên đứng lên biểu thị.

 

Nguyệt Quý thân sĩ mỉm cười đưa ống trúc đến trước mặt cậu.

 

Tô Nhĩ: "Lấy được thứ gì thì phải dựa vào may mắn à?"

 

Nguyệt Quý thân sĩ: "Lừa gạt... Không phải là phẩm hạnh nên có của một thân sĩ".

 

Người chủ trì không biết nói dối, về điểm này Tô Nhĩ đã thấy trong phó bản tân thủ, cậu không chần chờ nữa, tùy tiện rút ra một thẻ từ trong đó.

 

Lộ Toàn Cầu đứng cách gần đó, mơ hồ thấy được vài chữ: "Nói thật hay mạo hiểm?"

 

Tô Nhĩ lắc đầu, đọc toàn bộ chữ trên thẻ bằng trúc: "Bạn nói thật, tôi mạo hiểm".

 

"Vận khí không tệ". Nguyệt Quý thân sĩ thu hồi lại thẻ trúc: "Nếu may mắn, có thể được tính là thông quan một lần".

 

Tô Nhĩ nghe xong không tỏ ra vui mừng, phần thưởng lớn thường đi đôi với rủi ro lớn, công thức cơ bản này gần như luôn đúng trong bất kỳ trường hợp nào.

 

Lời tiếp theo của Nguyệt Quý thân sĩ càng chứng minh điểm ấy một cách chi tiết: "Quy tắc trò chơi rất đơn giản, sau khi hoàn thành mạo hiểm tương ứng, cậu có thể chọn ra một vị trong tất cả các nhân viên công tác bao gồm cả tôi để hỏi một vấn đề, người được hỏi phải trả lại thành thật nếu như biết câu trả lời".

 

Lúc này, Tô Nhĩ mới thật sự hiểu ý nghĩa của câu 'có thể thông quan một lần' là như thế nào, giả sử cậu chọn Nguyệt Quý thân sĩ để hỏi, cậu liền có thể biết tế đàn thật sự nằm ở nơi nào, tuy nhiên, trong quá trình thực hiện mạo hiểm, trăm phần trăm sẽ bị bẫy chết.

 

"Không cần quá lo lắng đâu". Nguyệt Quý thân sĩ lạnh lùng giải thích: "Mỗi một vị nhân viên công tác đưa ra hạng mục mạo hiểm đều đã trải qua kiểm tra và đánh giá, mức độ khó khăn khác nhau, nhưng không có thử thách nào là chắc chắn phải chết".

 

Tô Nhĩ suy nghĩ vài giây, hơi nhíu mày: "Mức độ khó càng thấp, giá trị của thông tin nhận được cũng càng nhỏ đúng không?"

 

Nguyệt Quý thân sĩ gật đầu.

 

Ánh mắt của Tô Nhĩ lần lượt lướt qua các nhân viên công tác, đại khái có thể xếp hạng được độ khó: nhân viên công tác phổ thông < giám khảo < người chủ trì.

 

"Phải hoàn thành mạo hiểm trước?"

 

Nguyệt Quý thân sĩ: "Đương nhiên".

 

Tô Nhĩ bỗng nghĩ ra điều gì: "Giả sử vấn đề mà tôi hỏi đối phương không biết, có phải vẫn coi như hoàn thành một mạo hiểm trắng hay không?"

 

"Đúng vậy".

 

Mặc dù biết gần như không có khả năng, Tô Nhĩ vẫn hỏi một câu: "Có thể trước..."

 

Nguyệt Quý thân sĩ biết cậu muốn hỏi cái gì, trực tiếp ngắt lời: "Phạm vi của câu trả lời sẽ không được công khai".

 

Dừng một chút lại nói thêm: "Nhưng ta lại biết tất cả".

 

Nói cách khác, chỉ cần cậu dám hỏi, thì cậu có thể nhận được câu trả lời.

 

Tô Nhĩ liếc nhìn Kỷ Hành, người sau lắc đầu, ý bảo không nên chọn Nguyệt Quý thân sĩ làm đối tượng để đặt câu hỏi.

 

Tô Nhĩ cũng đồng ý với quan điểm này, mạo hiểm mà người chủ trì yêu cầu hoàn thành tất nhiên cũng phải đạt cấp độ khó địa ngục, tương ứng, nếu chọn nhân viên công tác thì sẽ dễ hơn rất nhiều, xét theo địa vị hàng ngày của bọn họ, có lẽ cũng không có được bao nhiêu thông tin hữu ích.

 

Sau nhiều lần cân nhắc, ánh mắt của cậu không khỏi bắt đầu lưu luyến dừng trên người bốn vị giám khảo.

 

Vị giám khảo nhìn có vẻ rất yếu đuối kia ngượng ngùng giơ tay: "Tôi ...tôi biết khá nhiều đó".

 

Tô Nhĩ không chút do dự loại cô ta cùng gã đàn ông da đen mặc da thú ra khỏi danh sách.

 

Nguyệt Quý thân sĩ: "Cầu phú quý trong hiểm nguy".

 

Tô Nhĩ vô cùng không có tiền đồ nói: "Tôi không cầu phú quý, chỉ cầu ổn định".

 

Vừa nói xong, cậu liền bưng ly rượu đi tới trước mặt cô gái tóc vàng.

 

Cô gái tóc vàng: "Cậu muốn chọn tôi à?"

 

Tô Nhĩ gật đầu: "Buổi tối ở cạnh biển những lời tôi nói đều xuất phát từ trái tim".

 

Sau khi nhẹ nhàng chạm ly, cậu lại đem bài thơ tình mắc ói kia đọc lại một lần nữa.

 

Có một người thâm tình thành thật theo đuổi đang đứng ở trước mặt, cho dù chỉ là biểu hiện giả dối, cũng khiến cho lòng người sinh ra vui vẻ, cô gái tóc vàng gỡ cặp kính râm xuống, hai lỗ máu trên mặt một lần nữa lại lộ ra.

 

"Đoán xem tại sao con mắt của tôi lại thành thế này?"

 

Tô Nhĩ: "Tình yêu làm cho người ta mù quáng?"

 

"..."

 

Ngón tay cầm gọng kính của cô gái tóc vàng hơi dùng sức siết chặt, giọng nói tràn ngập ý hận: "Tôi bị một gã đàn ông lừa, gã ta có sở thích sưu tập nhãn cầu, đã bỏ thuốc mê và móc hai mắt của tôi".

 

Tô Nhĩ nhíu mày: "Cô muốn tìm lại đôi mắt à?"

 

"Có mắt không tròng là lỗi của tôi". Cô gái tóc vàng lại đeo mắt kính lên: "Tôi muốn cậu đi tìm tên đàn ông đó, sau đó giết hắn một lần nữa".

 

Thái độ của Tô Nhĩ chuyển sang rất tích cực: "Hiện giờ hắn ta đang ở đâu? Có cần phải ra biển không?"

 

Tiếng ly thủy tinh bị bóp vỡ truyền đến một cách rõ ràng, khóe mắt của Tô Nhĩ thoáng liếc thấy động tác của Nguyệt Quý thân sĩ, thức thời câm miệng.

 

Cô gái tóc vàng quay đầu đi, rõ ràng cô ta không có mắt, nhưng lại tựa như đang nhìn chòng chọc vào Tô Nhĩ: "Cái tên xảo trá hỗn đản kia cũng đang lẩn trốn trên hòn đảo này".

 

"Vậy nếu tìm không thấy thì sẽ như thế nào?"

 

Cô gái tóc vàng nở một nụ cười tàn nhẫn: "Thời gian là một tiếng đồng hồ, thất bại thì phải trả giá bằng đôi mắt của cậu".

 

Lần mạo hiểm này rõ ràng là khó, thời gian eo hẹp chỉ là một phần, chủ yếu là ở chỗ cô gái tóc vàng nhấn mạnh 'sau đó giết hắn một lần nữa', có một loại khả năng là gã đàn ông phụ tình đã chết, như vậy thứ mà Tô Nhĩ cần tìm chính là một con quỷ, có tìm được hay không còn chưa biết, coi như tìm được, cũng phải trực diện đánh chết một con quỷ.

 

Cô gái tóc vàng móc ra một cái đồng hồ bỏ túi, khẩn cấp bắt đầu tính giờ.

 

Tô Nhĩ không chút hoang mang đứng lên, không hề ra cửa mà ngược lại đi về phòng của cô gái tóc vàng.

 

"Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất à..." Khúc Thanh Minh vuốt nhẹ vành ly rượu: "Phán đoán lớn mật nhưng hợp lý".

 

Cô gái tóc vàng thì cười lạnh một tiếng: "Vô ích thôi".

 

Nơi ở của giám khảo lớn hơn nhiều so với phòng của người chơi, bên trong không có gương, mà cô gái tóc vàng cũng không cần.

 

Tô Nhĩ dạo quanh một vòng, chỉ tìm được một chiếc nhẫn ở dưới gối, bên trong có khắc hai chữ 'vĩnh hằng', cậu không dám tùy tiện sử dụng con mắt trong cơ thể, lo lắng sẽ gặp lại tình huống không thể nào đóng nó lại được. Hiện tại bên ngoài tập trung đầy một phòng là quỷ, một lần nhìn thấy quá nhiều quỷ sẽ gây tổn thương rất lớn đến cơ thể.

 

Thử hítvào hai hơi, âm khí ở chỗ mà quỷ ở thường phân bố rất đều, có thể thấy được trong căn phòng này không có sự hiện diện nào khác.

 

Trước khi rời đi Tô Nhĩ còn mang theo chiếc nhẫn.

 

Thấy cậu không thu hoạch được gì, cô gái tóc vàng cảm thấy cũng trong dự liệu, đám quỷ nước ngồi thành hàng không hề che giấu vẻ hả hê trên mặt, thậm chí có một con còn dang tay ra dấu, ý bảo đã qua một khắc.

 

Tô Nhĩ im lặng không lên tiếng đi ra khỏi biệt thự.

 

Sau hai mươi phút, cậu lại quay trở về với vẻ mặt âm trầm.

 

Mọi người ở đây đều cho rằng cậu đã thất bại, Tô Nhĩ bỗng nhiên nhìn về phía cô gái tóc vàng: "Tôi đã tìm được hắn".

 

Cô gái tóc vàng trong nháy mắt rất kích động, nhưng rất nhanh đã trấn định lại: "Ở đâu?"

 

Tô Nhĩ: "Tôi dẫn cô đi, như vậy mọi người đều yên tâm".

 

Nhỡ đâu cậu g**t ch*t con quỷ rồi, đối phương lại không thừa nhận nói không có chứng cứ, giữ chẳng phải là sẽ rất thiệt thòi sao?

 

Cô gái tóc vàng và Tô Nhĩ lần lượt rời khỏi, không khí trên bàn ăn có chút quỷ dị.

 

Lộ Toàn Cầu uống cạn ly rượu đỏ, cảm thán nói: "Đúng là bản lãnh lớn thật!"

 

Trên một hòn đảo lớn thế này, vậy mà cậu ta có thể tìm được chính xác một người.

 

"Tính toán cũng khéo lắm". Mãn Giang Sơn nói.

 

Đối phó một mình nhất định sẽ rất miễn cưỡng, nhưng nếu có thể chi phối được cảm xúc của cô gái tóc vàng, mượn tay cô ta để làm, chuyện này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

 

Gã đàn ông khoác áo da thú cười khẩy nói: "Con ả đó chỉ biết trước tiên áp chế gã đàn ông phụ tình kia g**t ch*t khách mời, sau đó lại ra tay lần nữa g**t ch*t gã phụ tình, một mũi tên bắn chết hai chim".

 

Chỉ có giám khảo là hiểu rõ giám khảo nhất, gã ta vừa nói xong, vẻ mặt của Mãn Giang Sơn có hơi khó coi... Nếu nhìn theo góc độ này, mạo hiểm chỉ là cái hố. Nghĩ tới đây cô vô thức nhìn về phía Kỷ Hành, thuộc cùng một đội ngũ, Kỷ Hành có thực sự khoanh tay đứng nhìn chờ tin dữ truyền đến hay không?

 

Thế nhưng cả quá trình Kỷ Hành không có phản ứng gì, trọng điểm mà anh quan tâm khác với những người khác, bên cạnh đĩa trên bàn ăn của Tô Nhĩ bây giờ chỉ còn lại chiếc nĩa, con dao nhỏ dùng để cắt thịt bò chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.

 

Tích tắc.

 

Tích tắc.

 

Cô gái tóc vàng đi mà không mang theo đồng hồ bỏ túi, tiếng kim giây nhỏ bé di chuyển từng chút như khuếch đại vô hạn bên tai của mọi người.

 

Nguyệt Quý thân sĩ lắc nhẹ ống trúc: "Còn có ai muốn rút thăm không?"

 

Có vết xe đổ của Tô Nhĩ, trong chốc lát không có người chơi nào dám đứng ra làm chim đầu đàn.

 

Nguyệt Quý thân sĩ dừng ánh mắt trên người Kỷ Hành: "Vị khách mời này là đang lo lắng cho đối tượng động tâm của mình sao?"

 

Kỷ Hành rất thản nhiên gật đầu: "Có một chút".

 

Nguyệt Quý thân sĩ cầm lấy đồng hồ bỏ túi: "Cảnh tượng bên kia nhất định rất đặc sắc". Vừa nói lại cười: "Cũng may có chuyên viên quay phim đi theo, ống kính sẽ ghi lại được những hình ảnh quý giá".

 

Kỷ Hành đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt rốt cuộc cũng thay đổi: "Cần gì phải chờ chuyên viên quay phim?"

 

Trong giọng nói có sự hài hước, có sự giễu cợt, không biết là nhắm vào trò chơi hay là nhắm vào người chủ trì vừa mới lên tiếng: "Chuyện gì xảy ra tôi có thể đoán được đại khái".

 

Đột ngột anh đứng lên, nhìn về phía Khúc Thanh Minh: "Cô không ngại phối hợp một chút chứ?"

 

Khúc Thanh Minh ngẩn ra nói: "Làm sao để phối hợp?"

 

Kỷ Hành: "Tôi đóng vai Tô Nhĩ, cô đóng vai giám khảo".

 

Ở bên kia Nguyệt Quý thân sĩ lôi cái ghế ra ngồi xuống, dáng vẻ chờ xem kịch vui.

 

Khúc Thanh Minh thấy người chủ trì không ngăn cản, chần chừ một chút rồi gật đầu, cùng Kỷ Hành đi tới một vị trí trống trải hơn một chút.

 

"Trong rừng rậm yên tĩnh, hai chúng ta đang kề vai đi tới..." Kỷ Hành nhanh chóng nhập vai, lấy phong cách kể chuyện làm mở đầu: "Chúng ta đi thật lâu, nhưng không nhìn thấy một bóng quỷ nào, lúc này cô sẽ làm gì..."

 

Khúc Thanh Minh phản ứng rất nhanh, giả bộ tức giận: "Gã đàn ông kia đang ở đâu?"

 

Kỷ Hành hỏi ngược lại: "Cô có yêu hắn không?"

 

Khúc Thanh Minh theo bản năng lắc đầu.

 

Kỷ Hành: "Vậy cô có hận hắn không?"

 

Khúc Thanh Minh phỏng đoán tâm lý của cô gái tóc vàng, gật đầu.

 

"Yêu và hận là hai loại cảm xúc mạnh mẽ nhất". Dứt lời Kỷ Hành đột nhiên cầm lấy một con dao ăn, không hề có chút điềm báo trước để ở trên ngực của Khúc Thanh Minh, nhìn thấy lưỡi dao như sắp đâm vào tim.

 

Khúc Thanh Minh giật nảy mình, hô hấp càng thêm gấp gáp.

 

Kỷ Hành: "Trong tình huống thực tế, giám khảo sẽ không dễ đối phó như cô. Lúc này, Tô Nhĩ hẳn là sẽ sử dụng một đạo cụ nào đó, sau đó bất ngờ ra tay".

 

Khúc Thanh Minh mở to hai mắt nhìn.

 

Kỷ Hành học theo giọng điệu của Tô Nhĩ: "Tôi không biết gã đàn ông bạc tình kia đang ở đâu, nhưng nhất định gã vẫn còn ở trong trái tim cô, tôi đâm thủng trái tim của cô, cũng chẳng khác nào đã giết gã thêm một lần".

 

"..."

 

Khúc Thanh Minh nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì nhập vai cô gái tóc vàng: "Nhưng nếu tôi chết cậu cũng sẽ trắng tay".

 

"Không sao cả". Giọng của Kỷ Hành nhẹ như gió thoảng mây bay: "Không giải quyết được vấn đề thì giải quyết người đưa ra vấn đề, đương nhiên, nếu như bây giờ cô thừa nhận tôi đã hoàn thành mạo hiểm, đồng thời trả lời một vấn đề của tôi, mọi chuyện đều sẽ khác đi".

 

Đôi môi của Khúc Thanh Minh không ngừng run rẩy, nhưng cô ta không thể thốt ra nổi một từ.

 

Không khí trong sảnh lặng như tờ.

 

Kỷ Hành đặt dao xuống, trở về chỗ ngồi của mình nhìn Nguyệt Quý thân sĩ: "Nếu như tất cả đều đúng như tôi dự đoán, với tính cách có thù phải báo của Tô Nhĩ, khi trở về cậu ta sẽ mượn lời dạo đầu của ngài trước khi mở đầu buổi liên hoan...Thật là một buổi tối khiến cho người ta vui vẻ".

 

Trong sự yên lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được, cánh cửa lớn đột ngột mở ra.

 

Tô Nhĩ như tắm ánh trăng bước từ cửa mà vào, mang theo nụ cười thuần khiết không tì vết đi về phía mọi người, lúc dừng bước cánh tay hơi giang ra. "Thật là một buổi tối khiến cho người ta vui vẻ!"

 

"..."

 

....

 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

 

Nguyệt Quý thân sĩ: Cút.

 

Tô Nhĩ: Tôi mới vừa trở về mà.

 

Nguyệt Quý thân sĩ: Cút!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.