94.
Tiếng cười điên cuồng vang vọng trong không gian bị phong tỏa bởi gương, nghe mà rợn cả người.
Tô Nhĩ nhìn Kỷ Hành, dùng khẩu hình miệng nói: "Hắn ta điên rồi".
Kỷ Hành khẽ gật đầu.
Tô Nhĩ tự nhận mình là người bình thường, không thể nào hiểu được loại hành vi này, cậu hỏi: "Trăm phương nghìn kế để ghép đôi chúng tôi lại với nhau, đối với anh có chỗ tốt gì không?"
Trung Bộc Thủ Mộ lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, trên khuôn mặt đau khổ nở một nụ cười quái dị: "Ban đầu, dụng ý của ta là để hai người yêu nhau đến oanh oanh liệt liệt, sau đó lại g**t ch*t cậu, để cho cậu ta phải khổ sở, một mũi tên trúng hai đích, tiêu diệt hai người chơi cùng một lúc".
"Chờ đã". Tô Nhĩ sửng sốt một chút, chỉ vào mình: "Tại sao tôi là người bị giết?"
Trung Bộc Thủ Mộ: "Giá trị vũ lực thấp, dễ ra tay".
"..."
Tô Nhĩ liếc sang Kỷ Hành: "Làm ơn kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên của anh lại".
Kỷ Hành quay mặt đi chỗ khác, nhớ lại mỗi lần gặp phải quỷ, Tô Nhĩ thường phải đứng mũi chịu sào, nếu như một lần hai lần thì cũng cho qua, đằng này lần nào cũng vẫn là cậu, giống như là một mục tiêu sống di động.
Tổng kết lại thật sự có mấy phần buồn cười.
Trung Bộc Thủ Mộ bỗng nhiên đứng thẳng người, nụ cười trên mặt biến mất hoàn toàn: "Những tấm gương này thật là đáng ghét".
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-ngay-bay-dem/2798396/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.