"Chị có biết chúng em tìm chị khổ sở thế nào không? Cả lớp tìm chị như tìm kim đáy biển, ai ngờ chị lại không bán bánh cuốn nữa hu hu hu!"
Tiếng than vãn của nữ sinh càng khiến Tôn Miểu thêm chột dạ. Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này đâu thể hoàn toàn đổ lỗi cho mình? Chưa nói đến, trong nhóm Wechat của mình, những khách quen ngày nào cũng dụ dỗ cô đổi món. Dù vậy, giờ này thì không thể "bán đồng đội" được.
Vì vậy Tôn Miểu bắt đầu nói vòng vo, mục đích chính là đẩy trách nhiệm đi chỗ khác: "Chuyện này cũng không thể trách một mình tôi được. Tôi cũng đã nói rõ với mọi người rồi, đó là lần cuối cùng tôi mở hàng, mọi người đều nghĩ nhất định sẽ tìm được tôi, đúng không? Nếu tôi biến mất không lời từ biệt, thì đúng là thất đức thật."
Cô nàng này quả thật rất có tâm, mỗi lần biến mất đều thông báo trước một cách nghiêm túc, tuyệt đối không chơi trò "biến mất bất ngờ".
Hai nữ sinh ngẫm lại, hình như đúng thật.
Dân sinh viên quả thật rất dễ dụ, bị Tôn Miểu đánh lừa một cách dễ dàng. Nhất là khi Tôn Miểu nói câu kế tiếp, hai người lập tức bỏ qua chuyện cũ: "Hơn nữa, tôi cũng không giấu diếm, các em xem, không phải hai em đã tìm được tôi rồi sao? Trong số bao nhiêu sinh viên, chỉ có hai em tìm ra tôi, thật sự rất giỏi."
Hai nữ sinh được an ủi, không còn dây dưa vấn đề, nhìn thấy món mới lạ, dù hơi mắc, nhưng vẫn quyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-quay-khap-noi-ben-canh-phu-ba/2849161/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.