“Anh Tiểu Phàm, đây là phòng của anh, anh cần gì cứ nói với em!”
Đường Sở Sở dẫn Diệp Phàm vào một căn phòng.
Có giường, tủ, máy tính, đầy đủ mọi
thứ!
“Thế này là quá đủ rồi!”
Diệp Phàm cảm thán nói.
Lúc này, điện thoại Đường sở sở vang lên, cô nghe máy, nói: “Được, tôi lập tức trở về!”
“Anh Tiếu Phàm, em cần xử lý một số việc trong công ty. Anh nghỉ ngơi trước đi, xong việc em sẽ về!”
Đường sở sở nói với Diệp Phàm.
“Đi đi, có gì không giải quyết được thì nói với anh!”
“Nhớ kỹ, em là vợ của Diệp Phàm này, không ai có thể bắt nạt em!”
Diệp Phàm nói.
Đường Sở Sở trực tiếp hỏn nhẹ lẽn môi Diệp Phàm, sau đó quay người rời đi.
“Cô gái nhỏ này trưởng thành thật
rồi!”
Diệp Phàm sờ môi, cười nhẹ.
Xoạc!
Sau đó, biếu cảm của Diệp Phàm thay đối, trở nên nghiêm túc.
Hắn lấy ngọc bội đeo trên cổ xuống.
Ngọc bội này một mặt khắc hình dị thú, một mặt khắc chữ Diệp, chất liệu xem ra cũng khỏng tầm thường!
Đây chính là tín vật gia truyền của nhà họ Diệp!
Diệp Phàm nắm chặt ngọc bội, hình ảnh đêm đẫm máu mười tám năm trước hiện lên trong đầu.
Mười tám năm trước,
Diệp Phàm chỉ mới ba tuối.
Đêm hôm đó, một nhóm người bí ẩn đã đột nhập vào nhà họ Diệp g iết chết hàng trăm thành viên nhà họ Diệp, để che chở cho hần và mẹ hẳn chạy trốn, ba hắn đã chết thảm dưới lưỡi kiếm của bọn chúng.
Mẹ của Diệp Phàm dẫn hắn chạy trốn, nhưng chúng vẫn đuối giết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-vi-su-phu-dinh-phong-de-nhat-than-vuong/1418012/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.