Thiên Hải, trên một chiếc xe. Đường Phong nhìn Đường Chính Nghĩa và nói: "Ba, chẳng phải ba nói là đã tìm một sát thủ đầu bảng ư? Sao
con nhóc kia vẫn còn sống?”
"Không biết xảy ra chuyện gì nữa, ba không liên lạc được với tên sát thủ kia."
Đường Chính Nghĩa nhíu mày.
KétI
Đột nhiên, xe của bọn họ phanh gấp. Hai ba con chúi đầu về phía trước. "Lái xe kiểu gì thế?"
Đường Phong quát tài xế.
"Thiếu gia, phía trước đột nhiên xuất hiện một người!"
Tài xế giải thích. Đường Chính Nghĩa và Đường Phong nhìn về phía trước, chỉ thấy một cô gái đứng trước đầu xe của bọn họ, chính là Thu Cúc của Bách Hoa Lâu.
Đường Phong lập tức xuống xe, chỉ vào cô gái đó:
"Cô muốn chết à?"
Bốp!
Đáp lại lời mắng chửi của Đường Phong là một cái tát. Anh ta ngã lộn nhào, răng rớt một đống.
"Phong!"
Đường Chính Nghĩa vội vàng xuống xe, nhìn Thu Cúc chòng chọc: "Cô là ai mà dám đánh con tôi?”
Thu Cúc không nói nhảm, tung ra một cú đá vào một cái chân của Đường Chính Nghĩa.
Rắc!
Chân Đường Chính Nghĩa bị đá gấy tại chỗ, gập lại chín mươi độ, khớp xương cũng lòi ra.
ÁI Tức thì Đường Chính Nghĩa kêu gào thảm thiết, năm lăn ra đất.
"Ba"
Đường Phong thấy ba mình bị đánh gãy chân thì mặt biến sắc, nhìn chằm chằm vào Thu Cúc: "Rốt cuộc cô là ai? Vì sao phải đánh ba tôi tàn nhẫn như vậy?"
"Có người bảo tôi chuyển lời cho các người, nếu còn dám động vào người không nên động vào thì không chỉ một cái chân bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-vi-su-phu-dinh-phong-de-nhat-than-vuong/1418125/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.