Giờ phút này, tất cả mọi người trong ngục giam đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Không ai có thể tin nổi Diệp Phàm lại chỉ dựa vào mấy cây ngân châm đã có thể cứu sống một kẻ đã chết!
"Lập tức liên lạc với quận trưởng, dẫn đại quân đến đây!"
Thừa dịp này, Đỗ Thiên Đức lén căn dặn cấp dưới bên cạnh.
"Ông đang nói gì thế?"
Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vô tình vang vọng bên tai Đỗ Thiên Đức.
Đỗ Thiên Đức liếc xéo, bắt gặp Đồ Phu đang đứng ngay trước mặt, cơ thể ông ta run lên, sợ hãi loạng choạng suýt té.
"Tôi... Tôi không nói gì hết!"
Đỗ Thiên Đức không ngừng lắc đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Ông là trưởng ngục của ngục giam Kim Lăng?" Đồ Phu nhìn Đỗ Thiên Đức chòng chọc.
"Đú... Đúng!"
Đỗ Thiên Đức gật đầu.
“Anh em tôi bị đánh thành như vậy, vì sao ông không ngăn cản?"
Đồ Phu quát Đỗ Thiên Đức. "Tôi..."
Thoáng chốc, Đỗ Thiên Đức cũng không biết trả lời thế nào.
"Hay là ông là cố ý sai bọn họ ra tay, muốn đánh chết anh em của tôi?”
Đồ Phu lại quát lớn, giọng nói sang sảng dội vào tai Đỗ Thiên Đức, dọa ông ta sợ hãi quỳ sụp xuống đất.
Khụ khụ khụ!!!
Đột nhiên, một tràng tiếng ho khan truyền ra từ miệng Mục Kình Thiên.
Hơi thở yếu ớt gần như biến mất của ông ấy đã dần dần khôi phục như cũ, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương trong cơ thể dưới Cửu Châm Quỷ Cốc của Diệp Phàm từ từ bình thường lại.
"Kình Thiên!"
Thấy vậy, Đồ Phu vội vàng qua.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-vi-su-phu-dinh-phong-de-nhat-than-vuong/1418303/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.