Hôm sau, lúc anh đang ăn trưa, đt bỗng reo lên, anh cố nuốt thức ăn xuống nghe đt:
-alo!
-hic hic, cậu à, con… hức… thua rồi!- bé Luân vừa khóc vừa nói
-nín đi con, thua thì thua có sao đâu, mai mốt mình thắng lại!- anh nói
-nhưng rất nhiều bạn đc huy chương vàng, con thì không, cậu à, huhu!- Luân khóc
-thôi thôi, “ lần đầu tiên” con biểu hiện vậy là tốt rồi, không cần buồn!- anh khuyên
-nhưng con rất buồn, bạn Nhi không chơi với con nữa, bạn ấy chơi với thằng An rồi, thằng ấy đc HCV, huhu, con không chịu đâu- bé Luân kể lể
- bạn Nhi không chơi với con thì con đi tìm bạn khác chơi- anh
-nhưng con thích bạn Nhi, huhu
-nín đi, đối với cậu con giỏi lắm rồi, không ai hơn con trong lòng cậu đâu- anh nói ngọt
dụ dỗ
-thật ạ? Con giỏi lắm sao?- Luân nín khóc hỏi
-uh uh, con là giỏi nhất rồi. Bé Luân vừa “đẹp trai” vừa ngoan ngoãn-anh
-hihi, cậu tốt nhất- bé cười
-vậy thôi, cậu làm việc đây, byebye con trai- anh nói cưng chìu
-dạ, bye cậu- Luân nói rồi tắt máy
Anh nhìn đt lắc đầu cười, đúng là con nít, mới dụ có xíu đả bị lừa. Mà thằng bé mới tí tuổi đầu đã biết thích người ta rồi, giống ai không biết!. Trc khi tắt đt, anh còn nghe loáng thoáng thằng bé nói với Ngọc “ haha, mẹ à, thật ra con không hẳn là tệ”.
Anh ăn xong, nằm nghỉ chút xíu, mỗi lần nhắm mắt lại thì “ ai đó” lại hiện lên trong đầu cùng với nụ cười làm anh ngẩn ngơ tới giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-a-nam-lay-tay-anh-nhe/1514966/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.