“Cậu nhìn xem mình thích ăn món gì?”
Trần Huyên nhìn menu mà nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn kiên định lắc lắc đầu.
Sếp tổng hơi ngạc nhiên, Trần Huyên đành nói thêm một câu: “Sáng, sáng nay tôi ăn hơi nhiều.”
Ăn no quá không tốt cho dạ dày, sếp tổng gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, gọi phục vụ ra chọn món.
Thế nhưng đến khi hắn chọn món xong, Trần Huyên vẫn ôm khư khư menu không chịu cho phục vụ lấy đi, đối diện với bốn con mắt đầy khó hiểu, Trần Huyên xấu hổ mà cười: “Cho tôi nhìn thêm chút nữa.”
“Dạ vâng, nếu quý khách có yêu cầu gì hãy gọi tôi bất cứ lúc nào.” Nhân viên phục vụ vô cùng bình tĩnh rời khỏi sân khấu, tỏ vẻ bản thân không nhìn thấy vị khách ‘không gọi món’ kia ôm menu chặt đến nhường nào.
Đây là một nhà hàng chuyên các món Âu cơ bản, tốc độ bê đồ ra rất nhanh, trong lúc anh sếp ưu nhã xắt miếng cá tuyết phi lê, thì Trần Huyên cũng không nhàn rỗi.
Cậu vừa vẽ vừa lẩm bẩm: “Nếu có bút chì màu thì hay biết mấy.”
Sếp tổng liếc nhìn miếng cá tuyết mê người, lại liếc nhìn Trần Huyên đang loay hoay với tờ giấy. Cuối cùng lòng hiếu kỳ vượt qua tất cả, nghiêng đầu về phía trước, lấy cái tay đang che của Trần Huyên ra. Trên tờ giấy ăn là hình vẽ miếng thịt bò bít tết và đĩa mỳ Ý, Trần Huyên hẵng còn đang vẽ dở cốc Mojito Deep Blue trong thực đơn.
Sếp tổng: “…”
Trần Huyên: “…”
Gân xanh trên trán sếp tổng lộ ra, hắn không khống chế được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-chan-ngan-va-quy-ngai-cuong-bong-long/2221281/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.