Hai cánh cửa kính nặng nề từ từ mở ra, đèn bên ngoài hành lang đã hỏng, phía ngoài tối đen, họ không nhìn thấy gì cả.
Tim của mọi người đều như nhảy lên tới cổ họng, cơ thể run như cầy sấy, máu loãng trong tay không ngừng gợn sóng.
Quái vật đâu rồi? Sao không thấy chút màu đỏ nào?
Khi họ còn đang thắc mắc, đột nhiên, đôi mắt đỏ như đồng thau đã lấp đầy khe hở của cánh cửa.
Tiếng cười quái dị, chói tai vang lên, "Những kẻ tội nghiệp, dù cho trốn ở đâu, chúng ta cũng sẽ tìm thấy các ngươi."
"Hì hì, chúng ta bắt được các ngươi rồi." Những móng vuốt xám xịt như từ vực sâu bò ra, đặt chân lên trần gian. Các loại quái vật cao vài mét bò vào trong phòng, cái lưỡi dài đỏ rực quấn quanh, "Thức ăn tươi mới."
Ngay lập tức, chúng nó xông tới.
"Chạy mau, sao tôi không điều khiển được cơ thể mình... Bọn chúng to quá, có thể nghiền nát chúng ta như con kiến..." Một số người chơi run cầm cập, quần ướt đẫm.
Kỷ Dịch Duy khẽ tặc lưỡi.
"Đừng nói nhảm nữa, không muốn chết thì nghe lệnh."
"Pháp sư tấn công từ xa, gây sát thương, kiểm soát chúng."
"Chiến binh tìm cơ hội, chặt đứt tứ chi, đừng giết chết chúng ngay."
"Mọi người chia thành đội năm người, dùng máu giết quái vật. Nếu đạo cụ không thuộc nghề của mình, sau đó tự trao đổi."
"Được, được." Hạ Tri phóng ra quả cầu ánh sáng, mười tia sáng như tia chớp chạy vào mạch máu chúng, quái vật run lên, phát ra ánh sáng chói mắt.
Tiểu Anh hít thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-cong-xinh-dep-om-yeu-khuay-dao-san-khau/1076331/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.