Đường đến thành phố trung tâm không hề dễ đi, tuyết chất quá dày, thỉnh thoảng lại có những đoạn băng lớn. Chỉ cần một chút bất cẩn, xe sẽ trượt và gây ra tai nạn liên hoàn.
"Bùm!" Tiếng va chạm mạnh gần như xé nát màng nhĩ.
"Lại tai nạn rồi! Ba mươi chiếc xe trượt và đâm vào nhau."
"Mọi người sao rồi?"
Phương Huyền và Kỷ Dịch Duy vừa xuống xe, chân đã lún sâu vào lớp tuyết dày, họ cố gắng đi về phía sau.
Ba mươi chiếc xe lộn xộn nằm ngổn ngang, may mắn là hầu hết chỉ bị trầy xước nhỏ ở đuôi xe.
"Mọi thứ đều ổn, chỉ có một chiếc bị lật và hai chiếc lăn xuống sườn đồi... Làm sao đây, sườn đồi hơi cao, họ chắc không sống nổi, có nên cứu không? Nhưng dù có cứu, họ cũng không sống được lâu..." Một người đàn ông đứng ngơ ngác bên lề đường, nhìn chiếc xe bốc khói dưới chân đồi.
Những người khác bứt rứt gãi đầu, "Tôi không biết, tôi cảm thấy họ đều chết rồi, nếu xuống cứu mà lại bị thương thì sao?"
"Này, không sao chứ." Một vài người đến bên chiếc xe lật ngửa, dùng dụng cụ cắt vỡ cửa sổ, kéo hai người bên trong ra ngoài.
Tô Tử Ngang cảm nhận được đau đớn trên mặt, mở mắt ra, nhìn quanh một cách mơ hồ, yếu ớt hỏi, "Đồng đội của tôi đâu? Sao không thấy xe của họ?"
"Hai chiếc xe lăn xuống dưới rồi..."
Tô Tử Ngang cảm thấy cổ họng bị nghẹn lại, toàn bộ sức lực bị rút cạn. Tay anh nén chặt vết thương trên trán, loạng choạng bước đến bờ đồi, hai chiếc xe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-cong-xinh-dep-om-yeu-khuay-dao-san-khau/1076413/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.