Câu nói đột ngột của Phương Huyền thật sự khiến người ta không hiểu nổi, nhưng Kỷ Dịch Duy như đã nhìn thấu đôi mắt đóng băng này, nắm bắt được cậu đang chìm trong lớp băng.
Hắn hiểu ý, nói: "Tôi biết, đội trưởng Phương, sao tự nhiên em lại nhắc đến chuyện này?" Nói xong, Kỷ Dịch Duy vứt điếu thuốc, dùng mũi giày dập tắt tàn thuốc, tiến đến trước mặt Phương Huyền với ánh nhìn lãnh đạm.
Phương Huyền nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh nhìn cháy bỏng trước mắt vẫn không thay đổi, giống hệt như cậu đã thấy từ cửa sổ. Nhưng cơ thể như một bộ lọc, lọc đi tầng tầng lớp lớp cảm xúc của con người, cuối cùng chỉ truyền lại một phần mười, thậm chí còn ít hơn, đến tâm hồn.
Cơ thể này thật sự có vấn đề...
Linh hồn đầy cảm xúc trước đây đang bị cơ thể này đồng hóa, ăn mòn, Phương Huyền luôn khẩn thiết tìm kiếm lối thoát, tự do.
Khi cậu giải phóng một chút sức mạnh tinh thần, nhập vào những cơ thể khác bình thường hơn, giống như một đứa trẻ khiếm thính bẩm sinh, nhận được những âm thanh phức tạp bình thường từ thế giới bên ngoài... Khóc, rơi lệ, đó là phản ứng đầu tiên của đứa trẻ.
Hiện tại, cậu đã quay trở lại cơ thể, còn chưa kịp phản ứng gì thì linh hồn lại bị giam cầm trong cơn mưa tầm tã.
Cuối cùng Phương Huyền không mở miệng trả lời, im lặng, lạnh lùng, hai từ thuộc về cậu lại một lần nữa quấn quanh cơ thể.
Kỷ Dịch Duy nhìn cậu, cũng không hỏi gì thêm.
Trong nhà yên lặng không một tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-cong-xinh-dep-om-yeu-khuay-dao-san-khau/527719/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.