Các cánh cửa lớn đóng chặt, tàn nhẫn ngăn cách những lời cầu cứu thảm thương từ bên ngoài.
Một số người lập tức dừng hành động mở cửa, lúc này tay nắm lạnh lẽo của cửa khiến lòng bàn tay họ đỏ lên.
Họ nhìn những người bên ngoài đang lo lắng khóc lóc, lẩm bẩm: "Tại sao không thể mở... Có phải vì sợ người này có ý đồ xấu?" hay còn vì lý do nào khác?
Mọi người đều vò đầu bứt tai, lưỡng lự, cuối cùng họ chọn buông tay nắm cửa, lùi lại vài bước, cảnh giác với người bên ngoài, "Từ trước đến nay những lời gợi ý của Phương Huyền đều có ích, nghe theo cậu ta chắc chắn không sai."
Tuy vậy trong lòng họ vẫn đầy nghi vấn.
[Phương Huyền, ý cậu là sao? Người bên ngoài rất nguy hiểm à?]
[Chẳng lẽ là quái vật sao? Chẳng phải quái vật đã bị chúng ta giải quyết rồi sao? Gần đây cũng không nghe nói có tai nạn lớn nào.]
[Không thể nào...]
[Tại sao? Ngay cả khi người này là người trong đội của mình cũng không được sao?]
Một người áp nửa thân mình vào cánh cửa, thành viên ngoài cửa đang gõ cửa nói có việc tìm đội trưởng.
"Người trong đội mình... làm sao có chuyện được?" Anh ta suy nghĩ mãi rồi mở cửa ra, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt xoáy đen.
"Cứu-" Anh ta vừa định cầu cứu thì thần trí đã mơ hồ.
"Cảm ơn cậu nhé, đồng đội tốt của tôi." Người bên ngoài bước vào nhà, đóng cánh cửa nặng nề lại.
Trước khi chết, mắt anh ta đẫm lệ.
Xin lỗi, lẽ ra nên nghe lời Phương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-cong-xinh-dep-om-yeu-khuay-dao-san-khau/527741/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.