Cận Tri Dực không thèm liếc nhìn bà ta lấy một cái mà hỏi Giang Chấn: “Ông có biết chị dâu của tôi đang ở đâu không?”
Nghe thế Giang Chấn sững người: “Tiêu Tiêu?”
“Ừ, ông biết không?”
“Tôi không biết, sao vậy? Nó mất tích rồi à?”
Cận Tri Dực nhíu mày: “Ông không biết?”
Từ trước đến nay Giang Chấn không quan tâm đến đứa con gái Giang Tiêu Tiêu này, cách đây không lâu ông ta còn bị cô tỏ thái độ nên càng không thích.
Vì thế, ông ta không biết cô mất tích cũng không có gì là lạ.
Thẩm Thục Lan thấy Cận Tri Dực phớt lờ mình thì không vui nhưng vẫn gượng cười giải thích: “Tiêu Tiêu đã quen tự lập, thích làm gì thì làm, tôi và ba nó không quản nổi.”
Nghe bà ta nói vậy, cuối cùng Cận Tri Dực cũng chịu liếc mắt nhìn.
“Không quản nổi hay là không muốn quản?”
Thẩm Thục Lan cười trừ: “Cậu hai, cậu đùa gì thế? Sao chúng tôi lại không muốn quản Tiêu Tiêu chứ? Con bé cũng là con gái của chúng tôi mà.
“Ồ?” Cận Tri Dực nhướng mày: “Nếu chị ấy là con gái của các người, vậy tại sao hai người lại không biết chị ấy đang ở đâu?”
Thẩm Thục Lan chợt nghẹn lời không nói được gì.
“Cậu hai, có phải Tiêu Tiêu đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Lúc này Giang Chấn mới nhớ ra là mình phải quan tâm đến tình hình của con gái.
Nhưng đã muộn rồi.
Cận Tri Dực nhếch môi đầy giễu cợt: “Giang Chấn, ông không biết chị dâu đã xảy ra chuyện gì ư? Chắc hẳn ông vẫn còn nhớ rõ chuyện năm năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1259504/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.