Bùi Uyển và Cư Lan hẹn gặp vào buổi tối ba ngày sau, đúng lúc cả hai vừa kết thúc ghi hình một chương trình tạp kỹ, tối hôm đó không có lịch trình gì.
Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng tao nhã, bảo mật rất tốt.
Cư Lan đến trước, trong điện thoại là ảnh của Bùi Uyển ở sân bay hôm nay.
Dì nhìn người con gái từng nói thích mình cách đây nửa năm, hiện giờ mới chỉ qua nửa năm thôi, dường như đã trưởng thành và trầm ổn hơn rất nhiều, giữa đáy mắt lại chất chứa thêm phần u sầu khiến Cư Lam bất giác cảm thấy xót xa.
Chẳng bao lâu sau, Bùi Uyển đến nơi, vẫn mặc bộ đồ trong tấm ảnh kia, hiển nhiên là vừa tan làm đã vội vàng chạy tới.
Khi Bùi Uyển đẩy cửa phòng bao ra, trông thấy người trước mắt, người từng khiến lòng chị day dứt rất lâu, chị hít một hơi thật sâu, bàn tay nắm lấy tay nắm cửa vì siết chặt quá mà trắng bệch cả đầu ngón.
Thế nhưng điều khiến chị bất ngờ là, trái tim mình lại không gợn lên bao nhiêu sóng.
Chị ấy thở phào nhẹ nhõm, bước vào trong phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện Cư Lan, tâm trạng trong lòng càng lúc càng nhẹ nhõm hơn.
"Dì Cư, đã lâu không gặp, dạo này dì thế nào rồi ạ?"
Cư Lan cũng không khỏi kinh ngạc khi thấy Bùi Uyển có thể chào hỏi mình một cách tự nhiên như vậy, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào khiến người ta khó xử.
Thế nhưng chẳng hiểu vì sao,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-cung-trong-dien-thoai-anh-hau/2857811/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.