Hứa Hủ chậm rãi ngồi dậy, nhìn lướt qua thời gian, hơn bảy giờ sáng.
Cơn đau dữ dội ở vai đã tiêu tan phần lớn, hiện tại chỉ còn lại cảm giác tê buốt như kim châm dày đặc.
Cậu cẩn thận tháo kim truyền trên mu bàn tay, định đi vệ sinh. Nhưng ngay khoảnh khắc chạm xuống đất, bắp chân tê dại bất ngờ khiến cậu lảo đảo ngồi phịch lại mép giường.
Cảm giác này rất giống với cơn tê nhức ở vai, khiến cậu vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc—cơ thể này rốt cuộc có bao nhiêu vết thương vậy?
Cậu cúi xuống, chậm rãi xắn ống quần lên. Cơ thể của nguyên chủ rất gầy, bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng mặc lên trông rộng thùng thình.
Bên chân trái gần đầu gối có một vết sẹo dài khoảng mười centimet. Trong ánh sáng lờ mờ nhìn không rõ mới cũ, chỉ thấy đặc biệt dữ tợn.
Hứa Hủ ngồi một lúc. Sau khi quen với cảm giác này, cậu lại thử đặt chân xuống, phát hiện đi lại cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Cậu bật đèn trong phòng vệ sinh, nhìn thấy hình dáng hiện tại của mình trong chiếc gương lớn gắn trên bức tường bên phải.
Không ngờ rằng khuôn mặt này lại giống cậu trước đây đến bảy, tám phần.
Chỉ là gầy hơn nhiều, có lẽ do bệnh tật, làn da tái nhợt đến mức thiếu sức sống.
Ngoài ra điểm khác biệt duy nhất có lẽ là đôi mắt.
Trước đây, đuôi mắt Hứa Hủ hơi cụp xuống, vì thế cậu luôn có thói quen cụp mắt, tạo cho người khác cảm giác ôn hòa vô hại. Không ít người từng nhận xét rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-dep-om-yeu-chi-muon-huong-thu-thoi/2723696/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.