Đêm đó, Hứa Hủ bị Kỳ Nghiên Tinh và Trương Sướng thay phiên nhau ép uống ba cốc nước lớn, cả đêm phải chạy vào nhà vệ sinh liên tục.
Chân cậu chưa khỏi hẳn, cả đêm bị hành hạ như vậy khiến cậu có chút không chịu nổi, chân tay bủn rủn.
Thế là khi Kỳ Nghiên Tinh đến đón người vào ngày hôm sau, thứ anh nhận được là một Hứa Hủ ủ rũ ngồi trên xe lăn.
Hứa Hủ chống trán, thấy Kỳ Nghiên Tinh thì lườm anh một cái đầy hờn dỗi.
Kỳ Nghiên Tinh không hiểu ra sao, hỏi Trương Sướng: "Sao lại ngồi xe lăn rồi?"
Trương Sướng cũng không biết chuyện gì, nhưng lại rất vui mừng: "Đáng lẽ hôm qua xuất viện là phải ngồi rồi, nhưng cậu ấy cứng đầu không chịu, không biết sao giờ lại chịu ngồi."
"Anh đừng có nói lung tung, người ta có ai ngồi xe lăn đâu," Hứa Hủ vẫn còn chút kiêu ngạo cuối cùng: "Tại em chưa tỉnh ngủ thôi, lát nữa đến sân bay em tự đi, anh cất cái này đi, đừng để truyền thông chụp được."
Trương Sướng tức muốn chết, quay sang nhìn Kỳ Nghiên Tinh, mong anh có thể cùng mình lên án tên nhóc không nghe lời này.
Kỳ Nghiên Tinh lại chỉ cười lắc đầu, xoa xoa đỉnh đầu Hứa Hủ: "Tùy em ấy vậy."
Một người đứng một người ngồi, chênh lệch chiều cao đặc biệt thuận tiện cho Kỳ Nghiên Tinh xoa đầu Hứa Hủ, anh không nghĩ ngợi gì, lại đưa tay xoa mấy cái, đến khi Hứa Hủ bị xoa phiền phức, nghiêng đầu né tránh.
Hứa Hủ ngồi nghiêng trong xe lăn, chống cằm nghĩ đi nghĩ lại, đều cảm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-dep-om-yeu-chi-muon-huong-thu-thoi/2723732/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.