Hứa Hủ thật sự lạnh đến hỏng người rồi.
Kỳ Nghiên Tinh ôm chặt lấy cậu, cảm giác trên người cậu không còn chút hơi ấm nào của người bình thường, giữa mùa đông mà nói chuyện cũng không thấy hơi thở trắng xóa, dần dần mất đi ý thức.
Vị bác sĩ luôn túc trực bên cạnh nhanh chóng kiểm tra tình hình của Hứa Hủ, sắc mặt không tốt, bảo mau chóng đưa đến bệnh viện.
Kỳ Nghiên Tinh bế Hứa Hủ lên chiếc xe nhà đã được cải tạo thành phòng y tế di động, Diêm Sùng Bình dặn dò vài câu với trợ lý đạo diễn rồi cũng lên xe, cửa xe đóng lại, bác tài già đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhà lao đi như xe đua về phía bệnh viện.
Bác sĩ dùng súng đo nhiệt độ đo trán cho Hứa Hủ, khi nhìn thấy con số trên màn hình thì cau mày thật chặt, lại lấy từ hộp y tế ra một chiếc nhiệt kế kẹp vào miệng Hứa Hủ, không ngoảnh đầu lại mà phân phó Trương Sướng:
"Mau chuẩn bị chăn lông dày khô ráo, cởi hết quần áo ướt trên người cậu ấy ra, túi chườm nóng càng nhiều càng tốt!"
Kỳ Nghiên Tinh đã bắt đầu c.ởi quần áo cho Hứa Hủ, động tác nhanh chóng nhưng không hề luống cuống, cả xe chỉ còn anh và bác sĩ là giữ được bình tĩnh.
Diêm Sùng Bình ngồi ở góc, liếc thấy đầu ngón tay trắng bệch của Hứa Hủ từ bóng dáng bận rộn của Kỳ Nghiên Tinh và bác sĩ, sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, không dám lên tiếng làm phiền, thấy Kỳ Nghiên Tinh c.ởi quần áo cho Hứa Hủ, lập tức tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-dep-om-yeu-chi-muon-huong-thu-thoi/2723743/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.