“Bệ hạ đây là cưỡng từ đoạt lý.”
Lăng Dực Trần cười lạnh, không vội vàng thay quần áo.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế tròn trước mặt nàng, quả nhiên thái độ như muốn thẩm vấn phạm nhân.
“Khanh Khanh trước kia ở khuê phòng có đọc qua 《Nội Huấn》 không?”
Mạnh Khanh Nghi chớp mắt, nhìn hắn không rõ nguyên do.
“《Nội Huấn》có câu: Phu giả, phụ chi thiên dã. Vợ chồng chi đạo, dĩ hòa vi quý.*” Hắn liếc mắt nhìn nàng, “Có phải có lời này không?”
(*Chồng là trời của vợ. Đạo vợ chồng lấy hòa thuận làm quý.)
“…Có.” Nàng miễn cưỡng thừa nhận.
Hắn còn đọc 《Nội Huấn》 của nữ tử ư?
“Vậy nàng cả ngày một tiếng ‘phu quân’ hai tiếng ‘phu quân’ gọi trẫm, giờ lại đối nghịch với trẫm. Có phải muốn trẫm lại để nàng đọc thêm mấy lần 《Nội Huấn》 không?”
Mạnh Khanh Nghi hít sâu một hơi.
Thái độ này của Lăng Dực Trần rõ ràng là đang trút giận lên nàng.
Cũng không biết ai đã chọc giận hắn.
Không sao, dù sao nàng cũng co được đãn được.
Nàng cắn môi, bước tới một bước, rồi ngồi thẳng lên đùi hắn.
Bộ giáp ngoài của kỵ trang lạnh lẽo, khí lạnh tiến vào cơ thể nàng.
Mạnh Khanh Nghi nịnh nọt hôn lên cằm hắn, giọng mềm mại xin tha: “Bệ hạ sao lại so đo cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy với thần thiếp…”
Chút không vui trong lòng Lăng Dực Trần vì Bùi Tịch mà có, thoáng chốc tiêu tan hết.
Nhưng hắn lại không muốn dễ dàng “tha” cho nàng.
Hắn giả vờ: “Sau này còn dám đối nghịch với trẫm không?”
Mạnh Khanh Nghi ngoan ngoãn lắc đầu, dùng chính lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-doc-sung-bach-nguyet-quang-trong-sinh/2779504/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.