Ngày thứ hai Mạnh Khanh Nghi thức dậy, bên giường đã sớm không còn hơi ấm, ngay cả một chút hơi ấm còn sót lại cũng không có.
Nàng hỏi Lương Nguyên gác đêm qua: “Bệ hạ rời đi khi nào?”
“Bẩm nương nương, người đi từ khi trời còn chưa sáng, lúc đó vẫn còn rất lâu mới đến giờ thượng triều ạ.”
Vậy ra hắn đã lừa mình?
Nói là sẽ ở lại cùng nàng, nhưng lại lén lút rời đi vào nửa đêm.
Mạnh Khanh Nghi cuối cùng cũng phải thừa nhận.
Trong lòng nàng thật sự không thoải mái.
Còn có một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Điều đó khiến nàng hôm nay cũng mất đi hứng thú đấu khẩu với Tống quý phi.
Ngô tài nhân đã hết cấm túc, hôm nay không khí trong Vị Ương Cung có chút nặng nề.
Mạnh Khanh Nghi ánh mắt dừng lại ở bụng nàng ta.
Nhẩm tính ngày, nàng ta đã mang thai bốn tháng.
Tuy nhiên, nàng ta mặc váy choàng ngang ngực, phần váy ở bụng nhỏ khá rộng rãi, nên không thể nhìn ra bụng nàng ta có nhô lên hay không.
Sau khi thỉnh an kết thúc, Mạnh Khanh Nghi cùng Thẩm mỹ nhân cùng đi Ngự Hoa Viên. Vừa vặn gặp Tô tiệp dư và Ngô tài nhân. Hai người họ cũng đến Ngự Hoa Viên để giải sầu.
Ngô tài nhân nhìn thấy Mạnh Khanh Nghi thì có chút chột dạ.
Nàng ta cúi đầu cùng Tô tiệp dư hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Tịnh phi nương nương.”
“Không cần đa lễ.” Mạnh Khanh Nghi đánh giá Ngô tài nhân: “Lần trước ta với tỷ tỷ cùng nhau rơi xuống nước, không ngờ bổn cung tỉnh lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-doc-sung-bach-nguyet-quang-trong-sinh/2779530/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.