Hôm nay, Mạnh Khanh Nghi dậy sớm, sửa soạn trang điểm cẩn thận.
Đơn giản vì hôm nay là sinh thần của Thái hậu, trong cung mở đại tiệc, vô cùng náo nhiệt.
Thái hậu ngồi ngay ngắn trên chủ vị, dù đã qua tuổi nửa trăm nhưng tinh thần vẫn rất tốt. Mạnh Khanh Nghi nhìn quanh một lượt nhưng không thấy bóng dáng Lăng Dực Trần. Hắn hẳn là chưa đến. Vừa nghĩ đến đây, nàng liền nghe thấy tiếng Quách Chính Tường từ ngoài điện vọng vào.
“Bệ hạ giá lâm!”
Lăng Dực Trần bước vào điện, mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Ánh mắt hắn lướt qua một vòng, tự nhiên dừng lại trên người Mạnh Khanh Nghi.
Hắn khẽ nhếch khóe môi, động tác gật đầu rất nhỏ về phía nàng.
Khi tầm mắt hắn rơi xuống Thái hậu, Lăng Dực Trần khẽ nhíu mày, chợt lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Hắn chắp tay hành lễ, giọng nói bình đạm nhưng không kém phần lễ nghĩa: “Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu, cung chúc mẫu hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Hắn vốn không muốn tới, quan hệ với Thái hậu vẫn luôn không hòa hoãn lại, nhưng hôm nay là sinh thần của bà, danh tiếng của hoàng đế không thể không giữ. Ít nhất, khi Thái hậu vẫn còn là Thái hậu, hắn cần phải thể hiện lòng hiếu thảo của mình cho thiên hạ thấy.
Thái hậu khẽ gật đầu, ngữ khí hơi có chút kinh hỉ*: “Hoàng đế có lòng rồi, mau ngồi đi.”
(*ngạc nhiên cùng vui vẻ)
Có điều, mọi người ở đây vẫn nhận ra một tia không khí vi diệu, dường như giữa hai mẹ con này có một tầng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-doc-sung-bach-nguyet-quang-trong-sinh/2779557/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.