Tuyên đế ngơ ngẩn nhìn mặt nước loang đầy máu, lòng tràn ra ý nghĩ: Sớm biết có ngày hôm nay, thà rằng đời này chưa từng gặp y, thà rằng không để cho y tòng quân!
Yết hầu của hắn như bị thứ gì làm cho tắc nghẽn, không khí không thể thoát ra, thân thể như mất đi linh hồn, vô thức mà bước từng bước hướng tới bờ sông. Ân Chính gấp đến độ trên trán lộ gân xanh, vươn tay túm lấy Tuyên đế, đem hắn kéo trở về, cao giọng quát ở bên tai hắn: “Bệ hạ tính đem trăm vạn binh sĩ đẩy đến tuyệt lộ, vì một người chết mà không màng an nguy, đem tướng sĩ cùng vạn dặm non sông đều vứt ra sau đầu sao?”
Tuyên đế đờ đẫn đứng ở nơi đó, tựa như nghe được lời khuyên, lại tựa như không nghe thấy gì, ánh mắt lướt qua chúng binh tướng rồi lại dừng ở giữa sông. Thẳng đến khi vùng máu loang lổ kia bị thuyền đẩy bọt sóng bao phủ, Tuyên đế rốt cuộc mới quay đầu, thần sắc đã bình tĩnh như thường, chỉ là trong mắt dày đặc tơ máu đỏ tươi.
Hắn hơi hé miệng, giọng khàn khàn: “Phái người chi viện thuyền chiến, mang nhiều tên nỏ một chút, không cần trúng kế của địch, đừng đến quá gần bờ, sẽ khiến cho thuyền lớn mắc cạn. Ngoài ra, phái người đi tìm A Nhân……” Hắn nhìn tình hình giao chiến kịch liệt trên sông, cắn môi trầm mặc một lúc, lắc đầu nói: “Thôi, đã thế này còn biết tìm ở chỗ nào…… Lòng ta đã loạn, chiến sự tùy ngươi an bài, không cần khiến mọi người hy sinh vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-nhan-menh-di/338877/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.