Thuần Vu Gia từng ngụm đút Tuyên đế uống canh, tuy rằng không có nhiều động tác ái muội, nhưng nhiệt độ giữa hai người vẫn không ngừng bay lên, đến lúc chén canh uống được hơn phân nửa, Tuyên đế đã quên mất chuyện Thuần Vu Gia phải quay về Di Thanh Điện tiếp tục học lễ nghi.
Thuần Vu Gia thuận tay đem canh chén đặt lên ngự án, chính mình chen vào giữa án thư và long ỷ, đem đầu Tuyên đế đặt vào lưng ghế, triền miên mà hôn môi. Trong miệng hai người còn dư vị của chén canh lúc nãy, lúc môi lưỡi giao triền, cảm giác ấm áp tốt đẹp hòa cùng hương vị thanh ngọt, một nụ hôn này ngọt tới tận tâm Tuyên đế.
Tay Thuần Vu Gia cực kì xảo diệu mà dò xét vào trong vạt áo Tuyên đế, linh hoạt cởi bỏ đai lưng, theo lưng quần trượt xuống phía dưới, đụng phải hai viên tiểu cầu nặng trĩu của Tuyên đế. Y đem hai viên tiểu cầu kia cầm vào trong tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo hai cái, liếm sạch chỉ bạc nơi khóe môi Tuyên đế, trêu đùa: “Nơi này của bệ hạ đã nặng như vậy, chẳng lẽ còn muốn nhịn tiếp hay sao? Ta một thân đảm nhiệm trọng trách cùng nhau giải quyết lục cung, lúc hoàng hậu không thể chủ sự, ta đương nhiên phải chiếu cố thân thể bệ hạ gấp bội……”
Ngón tay của y ở trên người Tuyên đế đã vội vã vô cùng, đôi môi cũng từ trên mặt Tuyên đế di chuyển xuống dưới, một tay đè nặng bả vai Tuyên đế, cách tầng y phục gặm cắn song châu đã lặng yên đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-nhan-menh-di/338902/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.