Lúc Điền Thất nhận được lá thư thứ hai của Trịnh Thiếu Phong thì tiểu tử này đã không còn giao lưu tâm đắc chuyện yêu đương với nàng nữa. Có lẽ là hắn cảm thấy cùng một thái giám nói những chuyện này quả thực chính là đang trào phúng đối phương không có sẵn điều kiện khách quan để theo đuổi cô nương, làm thế rất là không đáng mặt bạn bè. Thế là hắn bắt đầu siêu kể khổ. Nào là biên cảnh phía bắc khổ hàn (Tuyên Phủ nằm ở phía tây bắc cách kinh thành bốn trăm dặm),rồi nào là vui chơi giải trí thiếu hụt (chừa bài bạc chim chóc ra còn lại không đủ phong phú),rồi huấn luyện quá mệt mỏi (tự tìm) linh tinh.
À, đúng rồi, hắn còn trọng điểm trào phíng một người có bối cảnh giống như hắn, bị tống tới dưới tay Sở tướng quân để lịch lãm. Người này tên là Nghê Thế Tuấn, người không như tên, cho dù là diện mạo hay là khí độ tài năng thì tất cả đều không tuấn chút xíu nào. Bao cỏ (*) cũng thôi đi, đáng hận nhất là hắn thế nhưng dám cùng Trịnh thiếu gia cướp Sở tiểu thư, cũng không tè một bãi soi soi chính hắn, hừ!
(*) Bao cỏ: từ lóng gọi người vô dụng.
Điền Thất thấy sự phẫn nộ tràn ngập lá thư kia dường như là muốn thoát ra khỏi giấy mà nổi lên không trung, nàng lắc đầu bật cười, Trịnh Thiếu Phong này, mắng Nghê Thế Tuấn kia như vậy, có lẽ là vì bị lép vế ở trước mặt Sở tiểu thư, nên mới viết lệch nói bậy để trút căm phẫn. Nàng có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-xin-tu-trong/1665972/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.