Mấy gian nhà rách nát của Phương Tuấn đã được Quý Chiêu giúp đỡ sửa sang lại, hiện tại đã không còn hở tung bốn phía như lúc trước nữa. Trong gian phòng khá nhỏ hẹp chen chúc mấy người, rồi đốt cái chậu than, cũng xem như ấm áp.
Như Ý đã bị đưa về Hoàng cung. Lúc Kỷ Hành cùng Quý Chiêu và Vương Mạnh đi tới chỗ ở của Phương Tuấn thì cảm xúc của Phương Tuấn đã ổn định lại, hắn thấy được Quý Chiêu liền có chút kích động, đề cao giọng nói, “Ta không có sát hại Quý Thanh Vân!”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Quý Chiêu vội vàng hỏi.
Đôi mắt Phương Tuấn trống rỗng, lâm vào nhớ lại.
“Ngày đó ta quả thật nhận được mật lệnh của Trần công… Trần Vô Dung, sai ta mang người cấp tốc đi đến Liêu Đông tìm kiếm Quý Thanh Vân, nhưng mà không phải vì truy giết ông ấy.”
“Vậy vì cái gì?” Quý Chiêu nhíu mày truy hỏi.
Phương Tuấn lắc lắc đầu, “Ta cũng không biết, chỉ biết Trần Vô Dung đã nhiều lần cường điệu muốn bắt sống ông ấy mang về. Năm đó ta chỉ là một cái tay đấm ở Trực ngôn tư, cho dù Trần Vô Dung muốn làm cái gì đi nữa, cũng không mắc mớ gì đi giải thích nguyên nhân với ta.”
“Nhưng mà ta rõ ràng tận mắt thấy có người đuổi giết cả nhà của ta, không phải các ngươi thì là ai?”
“Thật sự không phải ta. Hơn nữa, sát thủ mà ngươi nói, ta hẳn là gặp qua. Mấy ngày đó chúng ta đuổi theo ngày đêm, đuổi tới bên ngoài một ngôi miếu đổ thì thấy được bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-ha-xin-tu-trong/1665996/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.