◎ Lương tiên sinh, cảm ơn anh. ◎
Dưới lòng bàn chân Dư Niệm vẫn còn lưu lại ký ức về hình dạng kia, cậu căng chặt mũi chân, mặt nóng bừng bừng, “Được rồi, em, em được rồi.”
Lương Tụng Thịnh vẫn đang xoa bóp, “Được hay không, anh quyết định.”
Dư Niệm: “…”
Oa hu hu hu, không được rồi, không được rồi,
Nóng quá, nóng quá, căng thẳng quá, muốn chết mất thôi!
Cuối cùng, Dư Niệm cũng không biết nghi thức xoa bóp chân đầy xấu hổ kia kết thúc như thế nào.
Lương Tụng Thịnh đặt chân cậu trở lại, đưa cho cậu một ly sữa, đắp kín chăn, tắt đèn rồi rời khỏi phòng ngủ.
Dư Niệm vùi mình trong chăn, suýt chút nữa tự làm mình ngạt chết. Mắt cá chân vừa được xoa bóp thì tê rần nóng hổi, lòng bàn chân thì rát bỏng.
Cậu chui xuống dưới gối, hận không thể khóc một trận. Đá chỗ nào không được, tại sao lại đá vào chỗ đó chứ!
Dư Niệm kẹp một cái gối ở giữa hai ch.ân, hình dạng dưới lòng bàn chân lại bắt đầu k.ích thích cậu.
Lớn, lớn quá.
Một cái đã cứng còng cọng rồi.
|
Mấy ngày sau đó, mỗi tối Lương Tụng Thịnh đều phải xoa bóp chân cho cậu nửa tiếng. Một hai lần đầu thì rất đau, có lẽ thật sự giống như bác sĩ Từ nói, thông rồi thì sẽ không đau nữa. Hai ngày sau, chỗ sưng tấy của Dư Niệm đã nhanh chóng giảm đi, cảm giác đau cũng giảm đi không ít. Lương Tụng Thịnh yêu cầu nghiêm khắc, kiên quyết cấm các hoạt động mạnh. Dư Niệm chỉ có thể gọi video với |
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-nhong-nheo-nha-bac-si-luong/1732090/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.