Edit: Ry
Phản tổ? Lời này vừa nói ra, mấy người trong thư phòng đều sửng sốt.
Túc Lê cau mày, tên Trần Kinh Hạc này đang nói cái gì vậy? Phản tổ?
Trần Kinh Hạc bình tĩnh giải thích: "Ngược dòng về Thượng Cổ, hoặc là về thời kì xa xưa hơn, huyết mạch từng bắt nguồn từ Thần Thú các phương, hoặc là tặng hoặc cho, hoặc truyền thừa, đời đời truyền xuống mới có Yêu giới hiện nay, hình thành trăm tộc. Thời gian đã quá lâu, huyết mạch truyền thừa không còn được thuần khiết như thời cổ, máu của Thần thú lại ít, dẫn tới Yêu tộc ngày càng lụi tàn."
"Nhưng điều này không có nghĩa là Yêu giới mất hi vọng. Những năm gần đây, trong các tộc dần xuất hiện hiện tượng phản tổ, thời kì dễ xuất hiện phản tổ nhất chính là thời kì con non." Trần Kinh Hạc nhìn Túc Lê, giơ sợi tóc ban nãy mình phát hiện cho hai vợ chồng xem: "Hai người nhìn sợi tóc này đi. Thần Loan Điểu đa số là lông trắng, lông vàng, thậm chí lông xanh, nhưng đã bao giờ có lông đỏ? Chưa nói chuyện đó, Yêu giới bách điểu chỉ cần xuất hiện một con lông đỏ đều là yêu bất phàm, mà lông vũ đỏ, chỉ có..."
Bách điểu của Yêu giới tôn Phượng Hoàng là vua, lông vũ đỏ chính là một trong những tiêu chí của Phượng Hoàng.
"Ý Kinh Hạc đại nhân là bé Lê có dấu hiệu phản tổ?" Túc Dư Đường sửng sốt: "Chẳng lẽ ngài muốn nói bé bé nhà tôi có lông vũ màu đỏ là vì thằng bé đang phản tổ thành Phượng Hoàng?"
Túc Thanh Phong cũng nói: "Kinh Hạc đại nhân, tôi biết nhiều năm qua ngài tìm manh mối về Phượng Hoàng, gần như lật tung Yêu giới. Nhưng ngài cũng không thể hoa mắt nói bé Lê nhà tôi là Phượng Hoàng phản tổ được? Phải biết Phượng Hoàng có lông vũ đỏ, bé bé nhà tôi là tóc vàng nhạt, phần đuôi tóc có ánh đỏ thì có thể là do cháy nắng."
Mấy lời này không thể nói lung tung.
"Tóc cháy nắng?!" Trần Kinh Hạc sửng sốt: "Ngài Túc đừng nói giỡn, Phượng Hoàng cuối cùng ở thời kì Thượng Cổ tuy có nguyên hình là lông vũ đỏ, nhưng dạng người của ngài ấy là tóc trắng."
"Tóc trắng?" Túc Dư Đường ngạc nhiên: "Nhưng trong ghi chép của tộc tôi thì không đề cập gì đến việc Phượng Hoàng có hình người tóc trắng. Thêm nữa, nếu con tôi thật sự phản tổ, thì cũng chưa chắc đã phản tổ thành Phượng Hoàng."
Túc Lê nghe vậy, ánh mắt nhìn Trần Kinh Hạc càng thêm nghiêm túc.
Yêu quái có thể gặp cậu ở Phượng Hoàng Thần Sơn không nhiều, biết hình người của cậu là tóc trắng lại càng ít. Người này nếu không phải là Kinh Hạc thì chắc chắn cũng có quan hệ mật thiết với Kinh Hạc.
Túc Thanh Phong theo bản năng hỏi: "Chúng tôi biết tộc Huyền Hạc đang tìm Phượng Hoàng, nhưng bé Lê ốm yếu từ nhỏ, mấy tháng nay linh trí mới thức tỉnh. Nếu thằng bé thật sự phản tổ thành Phượng Hoàng thì sao thể chất lại yếu như vậy?"
Trần Kinh Hạc cũng ngập ngừng. Tóc vàng nhạt lại có đuôi tóc màu đỏ đúng là hiếm thấy, nhưng người nhà họ Túc không nói sai, có dấu hiệu phản tổ chưa chắc đã là phản tổ thành Phượng Hoàng, y quá nóng vội. Nhiều năm qua Trần Kinh Hạc không ngừng tìm kiếm tung tích của Phượng Hoàng, đọc vô số sách cổ, đến cả sách từ Tàng Thư Các ở Phượng Hoàng Thần Sơn cũng được mang ra đọc hết một lượt, chỉ mong tìm được chút ít manh mối về Phượng Hoàng.
Đất trời sẽ chỉ sinh ra một con Phượng Hoàng, chỉ khi Phượng Hoàng tiền nhiệm ngã xuống, mới có Phượng Hoàng mới được sinh ra.
Nhưng từ Thượng Cổ đến nay không xuất hiện Phượng Hoàng nữa, chứng tỏ Phượng Hoàng tiền nhiệm còn sống. Trần Kinh Hạc vẫn luôn tin chắc điểm này, thế nên vạn năm qua cả tộc Huyền Hạc không ngừng tìm kiếm. Manh mối gần nhất chính là chuôi kiếm bản mạng của Phượng Hoàng cảm ứng được Phượng Hoàng thần lực, địa điểm cảm ứng là núi Tức Linh.
Chẳng lẽ y thật sự đã quá nóng ruột? Cũng đúng, đứa bé này sinh ra tàn tật, nếu thật sự là Phượng Hoàng phản tổ, vậy đáng lẽ từ nhỏ phải tràn đầy thiên phú. Y vẫn nhớ Phượng Hoàng đại nhân từng kể 2 tuổi ngài đã bay nhảy ở Thần Mộc Ngô Đồng, 7 tuổi đã là vô địch ở Phượng Hoàng Thần Sơn. So với đứa trẻ này thì đúng là ngày đêm khác biệt.
Túc Thanh Phong lại nói: "Có rất nhiều lời đồn về di tích thượng cổ trong núi Tức Linh, nếu ngài phát hiện hơi thở của Phượng Hoàng ở đây, có thể trong núi thật sự là di tích Phượng Hoàng."
Phong Yêu đứng nghe nãy giờ, cuối cùng cũng biết lí do vị đại nhân này ngàn dặm xa xôi chạy đến núi Tức Linh, hóa ra là vì di tích thượng cổ trong núi. Nhưng mà Phượng Hoàng... Y liếc Túc Lê, di tích trong núi có khi thật sự là của Phượng Hoàng, nếu không thì sao mảnh vỡ y lấy từ đó lại có Phượng Hoàng thần lực; lần trước Túc Lê cũng hỏi chuyện di tích. Chỉ là việc này y có nên nói hay không?
"Hình như nhà Tiểu Phong ở sâu trong núi Tức Linh." Túc Thanh Phong quay sang Phong Yêu: "Cậu có từng nghe gì về di tích thượng cổ không? Hoặc là có từng nghe các yêu quái khác đề cập chuyện này?"
Lúc bấy giờ Trần Kinh Hạc mới nhìn tới Phong Yêu: "Cậu là Phong Yêu đã độ kiếp rất nhiều lần?"
Phong Yêu thì liếc Túc Lê, thấy đứa nhỏ chẳng có phản ứng gì, đành phải đáp: "Trong núi đúng là có di tích thượng cổ, tôi đã từng đạt được kì ngộ ở đó. Chỉ là tình trạng trong núi rất phức tạp, phần lớn di tích đã bị hủy hoại, nó không phải thiên linh địa bảo đầy đất như người ta đồn đại đâu."
"Nếu vậy thì chắc là ta phải vào núi một chuyến." Trần Kinh Hạc gật đầu, gạt bỏ nghi ngờ vô căn cứ trong lòng: "Ta làm phiền mọi người rồi. Việc trong núi Tức Linh ta sẽ báo với Cục Quản Yêu, hi vọng đến lúc đó ngài Túc lại giúp đỡ một chút."
Sao tự dưng lại thành vào núi tìm Phượng Hoàng rồi?
Túc Lê nghe nửa ngày, có vài câu không nghe hiểu, nhưng tình huống hiện tại thì có vẻ Kinh Hạc không nghi ngờ cậu nữa, mà muốn vào trong núi tìm cái gọi là di tích Phượng Hoàng. Nhưng bây giờ mà để Kinh Hạc đi, lần sau gặp mặt không biết là khi nào. Hơn nữa, với tình trạng của cậu thì cũng không thể chủ động đi tìm Kinh Hạc... Không được, cậu phải nghĩ cách để Kinh Hạc chú ý tới mình.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.