Edit: Ry
Túc Úc không tin, đi qua nhìn thì đúng là em trai mình đang chép bảng cửu chương, mà còn viết rất nắn nót: "Thật hả?"
"Tôi thấy Lê Lê biết cộng trừ hai chữ số nên định dạy phép nhân." Bạch Quân rút tờ giấy nháp ban nãy ra, trên giấy ghi hai phép nhân đơn giản: "Tôi thử cho em ông làm mấy ví dụ, thằng bé biết làm ngay, nên tôi mới dạy cho học bảng cửu chương."
Túc Úc nhìn một hồi, bỗng hỏi: "Bé bé, 2 nhân 7 bằng mấy?"
Túc Lê ngừng tay, trả lời: "Mười bốn?"
Cái thuật toán gọi là "phép nhân" này thật ra tương tự với "số" của Nhân tộc năm xưa, chỉ là bảng cửu chương tổng kết lại "số" để nó dễ nhớ hơn. Ban đầu Túc Lê không nhận ra, nghe Bạch Quân giải thích mấy lần mới hiểu, lại thêm khả năng đã thấy là không thể quên, học thuộc một cái bảng số không phải chuyện gì khó.
Túc Úc lại hỏi thêm mấy câu, cái nào Túc Lê cũng đáp được, mà còn không phải là học vẹt, cậu nhóc không thể không thừa nhận em trai hơn hai tuổi của mình là một thần đồng: "Bé bé biết làm hết à?"
Túc Lê gật đầu: "Biết ạ."
Bạch Quân nhìn bảng cửu chương mà Túc Lê chép ra, nét chữ cũng không run run méo mó như trẻ em bình thường, chỉ có mấy dòng đầu là hơi xiêu vẹo một chút, càng về sau càng nắn nót. Túc Lê hình như chưa cầm bút bi bao giờ, nhưng cầm viết một hồi, sau vài nét là đã quen tay.
"Lê Lê, mình làm thử bài này nhé." Bạch Quân viết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-phuong-hoang-duoc-ca-nha-yeu-chieu/1223153/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.