Tiếng chuông phải mạng già này là do Tiểu Bạch gần đây nghịch di động thay đổi, Lục Miễn nhất thời còn không có kịp phản ứng, choáng váng vài giây mới biết được di động vang lên.
Tay thầy giáo Lục còn đang trong quần áo Tiểu Bạch kia, ngón tay cùng da lưng mềm mại nhẵn nhụi của Tiểu Bạch vẫn đang quyến luyến khó rời, thật sự không cam lòng buông ra, vì thế, quyến định không thèm nhìn cuộc điện thoại không chút hiểu ý này!
Đang muốn tiếp tục động tác trên tay, thân thể nhỏ nhắn trên sopha đột nhiên bắt đầu rủn rẩy kịch liệt, Tiểu Bạch nghe tiếng ca run rẩy bờ vai thở hổn hển cười rộ lên!
Thầy Lục già nhịn không được nghiến răng, hai hàng răng nanh nghiến vang kẽo kẹt. Phì cười và vân vân, rất thương tự tôn! Có cái gì đáng cười? Có cái gì đáng cười?!
Thầy Lục già đã quên, bài hát này sớm mấy năm trước anh đã sớm nghe nhàm tai, nhưng Tiểu Bạch người ta chưa từng nghe qua a, Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng mới mẻ rất vui vẻ, mỗi lần nghe đến câu ‘Anh giai đây là người Đông Bắc’, đều có thể cười răng rụng đầy đất.
Tiểu Bạch cười ánh mắt híp thành một mí, cong miệng túm lấy quần áo anh: “Miễn Miễn… Điện… ha ha… Điện thoại!”
“Ai…” Thầy Lục vừa yêu vừa hận, cực kỳ bất đắc dĩ mổ lên môi cậu một cái, “Không tiếp… Ngoan… Đừng cười…”
“Úc!” Tiểu Bạch nghẹn cười gật gật đầu.
Tiếng chuông dừng lại, thầy Lục hôn nhẹ hai má Tiểu Bạch, quyết định tiếp tục sự nghiệm cầm thú của mình.
Không! Nghĩ! Đến!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-tho-trang-nha-thay-giao-luc/265315/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.