Lục Miễn cảm thấy dạo gần đây thần kinh của mình có chút yếu ớt, không nhớ nổi quần áo nào đã giặt hay chưa. Lúc cởi quần áo, anh chưa bao giờ đem quần áo vừa mặc xong treo lên tủ, thế nhưng một vài quần áo có mấy chỗ tay áo nhăn, ống quần bẩn như thế là sao?
Ấy là còn chưa tính xong, có đôi khi cuối tuần bố mẹ đến chơi, anh vào phòng bếp lấy hoa quả, tìm nửa ngày cũng không thấy, anh nhớ rõ còn hai quả táo ba quả cam, mình ăn lúc nào anh cũng không nhớ? Không còn cách nào anh lại phải ra ngoài mua, xuống lầu thấy nhà hàng xóm đối diện vừa về, cho anh một phần bánh ngọt, nói là sinh nhật đồng nghiệp tặng, anh từ chối mãi cũng phải nhận.
Kết quả, ngày hôm sau bánh ngọt không cánh mà bay!
Không đúng a! Lục Miễn hận không thể đem đầu tháo xuống xoa bóp: tao không thích ăn đồ ngọt a, khi nào tao đã thần không biết quỷ không hay ăn luôn?
“Tiểu Bạch!” Lục Miễn đột nhiên quay đầu trừng nó, “Có phải bánh ngọt bị mày ăn?”
Tiểu Bạch hai chi trước thẳng tắp ngồi trên sofa nhìn anh, ánh mắt đặc biệt thuần khiết, vẻ mặt đặc biệt vô tội.
Lục Miễn ai u một tiếng ngã nhào xuống sofa: Tiểu Bạch có thể nhảy, nhảy đến bầu trời đi nữa cũng không thể lấy bánh ngọt ra khỏi giấy plastic để ăn đi? Còn nữa, con thỏ sẽ ăn bánh ngọt sao? Có thể sao? Không thể đi? Vấn đề này sao có thể đi hỏi người khác a…
Lục Miễn chợt nhớ có ông bạn thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/be-tho-trang-nha-thay-giao-luc/354450/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.