Bị cô hăm dọa nên bữa trưa anh đành ngậm ngùi ăn trưa ở công ty.
Còn về phần cô cũng phải giải quyết số văn kiện dồn trong một tuần nên cũng bận đến quên ăn trưa luôn.
Mãi đến lúc tan làm mới chợt nhớ bản thân chưa ăn gì kể từ bữa sáng. Cô lái xe trở về đến biệt thự cũng đã muộn.
"Thiếu phu nhân." - bác Trương thấy cô vào nhà thì vội đem nước ra.
"Cảm ơn bác."- cô ngồi xuống ghế sofa không vội uống nước mà ngả lưng ra sau ghế mệt mỏi nhắm mắt lại, tay xoa xoa hai bên thái dương.
"Phong chưa về hả bác. Cháu không thấy xe anh ấy trong gara!" - cô hỏi.
"Thiếu gia vẫn chưa về. Thiếu phu nhân muốn ăn cơm trước hay đợi thiếu gia về cùng ăn?"- bác Trương cung kính.
"Cháu đợi anh ấy về rồi cùng ăn luôn. Cháu lên phòng trước."- nói rồi cô cầm túi sách đi lên lầu.
Cô trở về phòng, tắm rửa xong thì mệt quá nên đặt lưng xuống giường liền thiếp đi.
Đến lúc anh trở về cũng đã là tám giờ tối. Thấy có tiếng nước chảy cô mới giật mình tỉnh giấc.
Anh tắm xong người còn ướt từ trong nhà tắm bước ra.
"Anh nhiều việc lắm hả?"- cô thấy anh đi ra liền hỏi.
"Em dậy rồi. Sao chưa ăn gì đã ngủ!"
Lúc anh về nghe quản gia nói cô muốn đợi anh về ăn cơm tối nên vẫn chưa ăn gì cả. Anh nghe vậy nên mang đồ ăn lên phòng cho cô thì thấy cô ngủ mất rồi.
"Mệt quá nên ngủ quên!"- cô ngồi trên giường nhìn anh.
"Mau ăn tối đi này."-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ben-anh-em-khong-can-gia-vo-manh-me/254724/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.