Điện thoại của Phó Hành Vân nhanh chóng bị Tiểu Giang oanh tạc.
"Tôi nghe đây."
Tiểu Giang thấy cuối cùng đã có người bắt máy, lại đột nhiên ấp a ấp úng: "Anh, mấy thứ trên mạng viết, là thật ạ......"
Tay Phó Hành Vân run lên, thìa sứ rơi vào bát tạo ra tiếng vang thanh thúy làm anh bị dọa giật mình.
Anh nỗ lực không nghĩ về những hình ảnh khiến cảm xúc mình không ổn định kia, lại múc thêm một chén cháo.
Anh trả lời: "Là sự thật."
Tiểu Giang do dự nói: "Đang có nhiều người bàn tán về chuyện này lắm, anh xem chúng ta có nên mở một cuộc họp báo nói rõ ràng không."
Phó Hành Vân không thèm suy nghĩ, nói thẳng: "Không được."
Từ năm tám tuổi anh đã bắt đầu được nuôi dưỡng ở Viện phúc lợi, mãi đến năm mười tám tuổi mới rời khỏi đó, anh cảm thấy thời gian đã đủ dài, cũng đủ làm anh có thể quên đi những hồi ức thời thơ ấu.
Nhưng cuối cùng những đoạn hồi ức đó không hề bị lãng quên, chỉ bị chôn chặt thật sâu trong lòng anh mà thôi.
Lần đầu tiên anh xuất hiện phản ứng nghiêm trọng là vào năm mười chín tuổi, anh và Văn Thệ Xuyên đã ở bên nhau được nửa năm.
Viện trưởng của Viện phúc lợi là một ông lão cao gầy, rất tử tế với đám trẻ.
Ông ta gọi điện thoại cho Phó Hành Vân, nói cha ruột anh đã tìm được đến Viện phúc lợi.
"Tiểu Vân, cha con hỏi con đang ở đâu, con có muốn nói cho ông ấy không, có muốn gặp ông ấy không?"
Phó Hành Vân không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ben-duoi-doa-hong/580705/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.