Phó Hành Vân rất lo lắng cho đứa bé bị rơi xuống biển, lúc anh đến thăm, Lia luôn ngủ say, cho dù tỉnh lại cũng yên lặng không nói câu nào, cứ ôm chân ngồi bên cửa sổ như đã dựng lên một bức tường bảo vệ ngăn cách hết tất cả mọi thứ ở bên ngoài.
Bên cạnh thằng bé luôn phải có người của cô nhi viện túc trực, sợ nó lại chạy ra ngoài làm gì dại dột.
Văn Thệ Xuyên hàn huyên vài câu với nhân viên công tác, hỏi rõ ngọn nguồn sự tình.
Trước khi Lia vào cô nhi viện thì sống cùng mẹ, mẹ nó mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng.
Một ngày nọ bà ta mang con trai đến bờ biển, đưa con thỏ tai dài cho nó, căn dặn thằng bé đứng yên trên bờ không được cử động, còn mình thì đi vào trong lòng biển, không bao giờ trở về nữa.
Phó Hành Vân tâm tình phức tạp nhìn đứa nhỏ, hỏi nó: "Em nhớ mẹ phải không?"
Thằng bé vẫn không để ý đến anh, chỉ mải nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Hành Vân để ý thấy trong lòng nó cũng không còn con búp bê kia, nhân viên công tác nói con thỏ đã bị lạc ngoài bãi biển, không tìm thấy nữa.
Sau khi Phó Hành Vân chìm xuống nước thì được cứu lên rất nhanh, thân thể cũng không còn gì trở ngại.
Tuy bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng để không làm chậm tiến độ quay chụp chương trình, anh chỉ nghỉ một ngày đã mau chóng trở lại với mọi người.
Phần nội dung về cô nhi viện đã kết thúc, tổ tiết mục cho mỗi người tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ben-duoi-doa-hong/580856/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.