Gần như ngoài dự đoán của mọi người, Chu Duật Lễ nâng ngón tay thon dài, thờ ơ chỉ vào chiếc điện thoại đang nằm trên bàn, nói với cô ——
“Được, tự quét đi.”
Nói cứ như thể bảo Lạc Thi quét mã trả tiền vậy.
Lạc Thi sững sờ một chút. Thao tác bình thường không phải là anh cầm điện thoại lên, cho cô quét mã sao?
Cô thoáng nghi ngờ mình có phải đã nghe nhầm không, lại thấy anh hơi nhướng mày, thong dong chờ đợi động tác tiếp theo của cô.
Do dự một lát, Lạc Thi thử cầm lấy điện thoại của anh trên bàn, bấm vào màn hình thì phát hiện điện thoại chưa mở khóa.
Ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào cô, Lạc Thi cảm thấy tai mình có chút nóng lên, cô cầm điện thoại của Chu Duật Lễ nhìn về phía anh cầu cứu: “Cảm ơn, nhưng mà điện thoại của anh chưa mở khóa…”
“Quên mất.” Ngay sau đó, anh đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, kín đáo che đi ánh mắt dò xét của ba người đàn ông kia.
Lạc Thi không ngờ anh sẽ đột nhiên đứng lên, bất chợt ngửi thấy mùi hương gỗ tuyết tùng thanh mát trên người anh, tim cô lập tức đập nhanh hơn, theo bản năng lùi lại một bước nhỏ.
Anh… anh cao quá!
Sao cảm giác cứ như sắp 1m90 rồi…
Lạc Thi ngây người ra, phát hiện thế mà cô còn cao chưa đến vai anh.
Chu Duật Lễ cúi xuống nhìn cô, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, rồi đưa tay về phía Lạc Thi.
Lạc Thi khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ben-mua-tri-ha/2935148/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.