🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đường Nguyệt Thư phát hiện mình mang thai đúng lúc Lâm Xuyên vừa quay về Hong Kong vì có một số cuộc họp cần anh đích thân chủ trì.

Dù sao thì trọng tâm công việc của anh ấy vẫn luôn đặt ở bên đó.

Bọn họ cũng đã chuẩn bị mấy tháng rồi, nên việc mang thai cũng là chuyện rất bình thường. Tối hôm đó, khi có kết quả kiểm tra, Đường Nguyệt Thư gọi điện kể chuyện này cho Lâm Xuyên.

Có lẽ Lâm Xuyên vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, anh ngẩn người một chút: “Có thai rồi sao?”

Đường Nguyệt Thư khẽ “ừ” một tiếng: “Em có thai rồi.”

Đã gần hai tháng rồi.

Giọng điệu lúc đó của Lâm Xuyên vẫn rất bình tĩnh, rất đúng với tính cách của anh.

Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, khi Đường Nguyệt Thư tỉnh dậy, cô thấy anh đang ngồi bên giường nhìn mình. Lúc đầu, cô còn tưởng rằng mình đang mơ.

Lâm Xuyên lên tiếng: “Dậy rồi à?

Đường Nguyệt Thư khẽ cọ mặt vào lòng bàn tay anh: “Anh đến từ lúc nào vậy?”

“Mới đây, không lâu lắm.” Lâm Xuyên nói: “Chuyện bên đó cũng xử lý gần xong rồi, mai lại là cuối tuần nên anh muốn qua sớm một chút.”

Có đôi lúc Đường Nguyệt Thư nghi ngờ Lâm Xuyên là một trong số ít những người đã tiến hóa đến mức không cần ngủ nữa.

“Hôm nay em có đi làm không?” Lâm Xuyên hỏi.

Thật ra, với vị trí hiện tại của họ, thời gian làm việc cũng khá linh hoạt.

Đường Nguyệt Thư nhìn đồng hồ rồi “ừ” một tiếng: “Đi chứ, vẫn phải đi làm chứ.”

Lâm Xuyên nói: “Vậy để anh đưa em đi.”

So với việc đó, Đường Nguyệt Thư dịch vào phía trong giường một chút rồi vỗ nhẹ lên chỗ bên cạnh: “Anh có muốn ngủ thêm với em một lát không? Vẫn còn sớm mà.”

***

Hai người họ đợi thêm mấy ngày nữa rồi mới báo cho ba mẹ hai bên biết về chuyện Đường Nguyệt Thư mang thai.

Dù nói thế nào thì chuyện trong nhà sắp có thêm một thành viên mới vẫn luôn là chuyện tốt.

Nhưng trước đó, vì mấy lời nói bông đùa của Lâm Xuyên mà bên nhà họ Lâm vẫn luôn cảm thấy không dễ gì mới có được đứa trẻ này. Sau khi Đường Nguyệt Thư mang thai, bà Trần ở bên kia đã cho đầu bếp riêng của nhà họ đến chăm sóc cho cô từng bữa ăn, chính vì trước đây Đường Nguyệt Thư từng nói rằng cô thích tay nghề nấu ăn của đầu bếp đó.

Lúc đó, Đường Nguyệt Thư còn cảm thấy hơi bối rối, người đầu bếp đó đã làm việc ở Hong Kong bao năm nay, vậy mà cứ thế bị đưa sang đây như thế.

Thế nhưng thái độ làm việc của đầu bếp này lại tích cực hơn cô tưởng rất nhiều, thậm chí ông ấy còn phát âm tiếng Phổ Thông chuẩn hơn trước.

Ông ấy nói rằng lần này coi như là đi công tác một chuyến, hơn nữa lương còn được nhân đôi, nên mong cô cứ yên tâm để ông ấy làm tốt công việc của mình.

“…”

Cũng đúng nhỉ.

Tuy nhiên, chuyến công tác của đầu bếp này cũng không kéo dài quá lâu.

Trong vài tháng đầu thai kỳ, sức khỏe của Đường Nguyệt Thư vẫn ổn, chỉ thỉnh thoảng cô mới có dấu hiệu ăn uống không ngon miệng, nhưng điều đó cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều đến công việc.

Tuy nhiên, trong việc ăn mặc thì cô đã bắt đầu chú ý hơn một chút. Cô đổi toàn bộ mỹ phẩm và đồ trang điểm sang loại an toàn, cũng tạm thời không mang giày cao gót nữa.

Sau khi mang thai được năm tháng, Đường Nguyệt Thư nhận một dự án lớn tại Hong Kong. Thế là cô đưa cả chồng và hai bé mèo cùng đến Hong Kong sống.

Dĩ nhiên, dự án này cũng không phải tình cờ mà có được.

Khi lợi ích giữa hai tập đoàn ngày càng gắn kết sâu hơn thì chuyện hợp tác qua lại cũng là điều tất yếu. Dự án này chỉ là cô tiện tay nhận lấy.

Vì thời gian dự án kéo dài nên hai bé mèo cũng được đưa sang sống ở nhà của hai người bên Hong Kong.

Trước khi đi, Lâm Xuyên đã cho người chuẩn bị đầy đủ các biện pháp để đề phòng mèo chạy ra ngoài.

Hai bé con nhỏ xíu này đã trải qua một mùa đông không có tuyết rơi ở đó.

Khi Đường Nguyệt Thư mang thai được sáu tháng, bụng cô đã khá to. Hầu hết công việc của cô đều được thực hiện online, thỉnh thoảng cô mới ra ngoài gặp khách hàng.

Việc khám thai cũng được sắp xếp tại Hong Kong. Ở đây, bác sĩ sẽ không cố tình che giấu giới tính của đứa bé khi khám thai, nếu ba mẹ muốn biết thì họ sẽ nói.

Nhưng dù sao thì cô cũng đã mang thai rồi nên sau khi suy nghĩ một chút, Đường Nguyệt Thư quyết định trải nghiệm cảm giác “mở hộp mù” một lần.

Thế nên cô không để bác sĩ tiết lộ giới tính của em bé, chỉ cần em bé khỏe mạnh là được.

Tuy nhiên, đối với chuyện giới tính của con, Lâm Xuyên cảm thấy có hơi đau đầu khi nhìn vào thế hệ hiện tại của nhà anh đều sinh toàn con trai.

Năm nay, hai người ăn Tết ở Hong Kong, Đường Nguyệt Thư vừa nghỉ Tết vừa bắt đầu nghỉ thai sản.

Trước khi nghỉ, cô nói với trợ lý Khúc, người sắp trở lại Bắc Kinh: “Hãy trân trọng cơ hội lần này nhé, hy vọng vào năm sau, khi tôi quay về có thể gọi cô một tiếng sếp Khúc.”

Mỗi công ty đều có cơ chế thăng chức khác nhau, nhưng đối với những người khác nhau thì cơ hội cũng sẽ khác.

Trợ lý Khúc đã đủ điều kiện thăng chức nên Đường Nguyệt Thư cũng không muốn giữ cô ấy lại bên cạnh mà làm lỡ dở tương lai của cô ấy.

Tất nhiên, trước khi được thăng chức, trợ lý Khúc vẫn phải đào tạo tốt người thay thế cô ấy trở thành trợ lý mới của Đường Nguyệt Thư.

Trong dịp Tết, Đường Nguyệt Thư đã mang thai được hơn bảy tháng.

Vì là người không thiếu tiền nên trong thời kỳ mang thai, cô được chăm sóc rất đầy đủ, nhưng cũng không thể phủ nhận việc sinh con là một chuyện rất vất vả.

Bụng cô ngày càng lớn lên theo từng ngày.

Hầu như mỗi ngày sau khi tan làm Lâm Xuyên đều về nhà rất đúng giờ.

Những việc mà Đường Nguyệt Thư không tiện làm vì bụng lớn thì đa phần đều do Lâm Xuyên thay cô xử lý. Mỗi tối, anh đều thoa tinh dầu chống rạn da lên bụng vợ, rồi tiện thể nói chuyện với em bé trong bụng cô.

Đến khoảng tuần thứ mười tám của thai kỳ, lần đầu tiên Đường Nguyệt Thư cảm nhận được thai máy(*). Buổi tối hôm đó, cô tựa đầu vào thành giường, Lâm Xuyên áp tai sát vào bụng cô, lắng nghe chuyển động của con mình.

(*)Cử động của thai nhi khi nằm trong bụng mẹ như đạp chân, đá chân, lắc lư hoặc lộn vòng. Ngoài ra, đây cũng là cách thai nhi phản ứng lại với những tác động từ môi trường bên ngoài như tiếng ồn, ánh sáng hoặc thực phẩm mẹ nạp vào cơ thể.

Lần đầu cảm nhận được thai máy, cả hai đều cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

Đó là một sinh mệnh mới đang được nuôi dưỡng.

Về sau, khi thai ngày càng lớn, đứa trẻ cũng trở nên hoạt bát hơn. Đến một hôm, Lâm Xuyên vừa thoa tinh dầu vừa nói với bụng của vợ: “Ba mẹ biết con khỏe mạnh rồi, con đừng nghịch nữa, yên tĩnh một chút nhé.”

Khi nhóc con trong bụng quấy phá, Đường Nguyệt Thư cũng khó mà ngủ ngon được.

Trên giường họ bây giờ đã có thêm một chiếc gối dành cho bà bầu, ngăn cách cô với Lâm Xuyên.

Hai chú mèo Sunny và Happy cũng thích nghi rất tốt với ngôi nhà ở bên Hong Kong.

Sau này nhớ lại, Đường Nguyệt Thư cảm thấy dường như hai bé mèo có thể cảm nhận được trong bụng cô có một sự sống mới. Trước kia, Sunny và Happy thường “đạp sữa”(*) trên bụng cô, nhưng ngay cả trước khi cô phát hiện mình mang thai, hai nhóc con này đã không còn đạp lên bụng cô nữa.

(*)Hành vi bản năng, mèo con thường dùng hai chân trước ấn nhẹ lên cơ thể mèo mẹ hoặc người chủ, là biểu hiện của sự tin tưởng, thân mật và cảm giác an toàn.

Đường Nguyệt Thư lúc đầu tưởng mèo đột nhiên hết muốn thân thiết với cô nữa, nhưng thi thoảng chúng vẫn lại gần cô, như thể đang ngửi ngửi gì đó.

Bụng cô ngày càng lớn, đôi khi Sunny sẽ nhẹ nhàng dùng đầu cọ vào bụng cô. Có một lần đúng lúc Sunny đang cọ, tiếng kêu “gừ gừ” của chú mèo cũng khiến cô cảm thấy thư giãn thì em bé trong bụng đột nhiên đạp một cái, động tác khá mạnh. Có lẽ do Sunny bị đứa em trai hoặc em gái chưa sinh ra đá một cú nên nó giật mình, đến nỗi hai tai dựng đứng lên.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Đứa con chưa chào đời của cô đã làm cho chiếc bánh mì nhỏ màu vàng của cô bị dọa sợ.

Sau đó, Lâm Xuyên đã phải ôm Sunny dỗ dành một lúc lâu. Lúc ấy, nó đã là một chú mèo to lớn, nó nằm cuộn tròn trong lòng ba, trông vừa to lớn nhưng lại vô cùng tội nghiệp và đáng thương.

Thật ra có nhiều lúc trông mèo giống như có thể hiểu được tiếng người vậy.

Sau khi Đường Nguyệt Thư mang thai được sáu tháng, hai bé mèo của cô trở nên quấn quýt hơn hẳn.

Chỉ cần cô xuống lầu hoặc đi vệ sinh, Sunny hoặc Happy đều sẽ vừa kêu meo meo, vừa đi theo sát bên cạnh. Lúc tắm cô không cho chúng vào theo, đến khi ra ngoài thì phát hiện hai nhóc con đang đứng canh ở ngoài cửa như hai vị thần giữ cổng.

Bây giờ, Happy cũng đã lớn, trở thành một cô mèo to, nhưng thân hình vẫn nhỏ nhắn, không thể lớn bằng anh trai nó được.

Đường Nguyệt Thư nhận ra chúng rất thích lại gần ngửi bụng cô lúc cô ngồi, thỉnh thoảng còn có biểu cảm như đang thắc mắc không biết khi nào đứa nhỏ kia mới chịu ra ngoài.

Dù sao thì thời gian mang thai của con người và mèo cũng không giống nhau.

Tết năm nay, Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên ở lại nhà cũ một đêm. Dạo gần đây, sức khỏe của ông nội hơi yếu, nhưng cũng chỉ là mấy bệnh vặt tuổi già. Khi ông cụ nhìn thấy bụng của Đường Nguyệt Thư thì tâm trạng cũng vui vẻ lên.

Trước đây, vì để đối phó với chuyện bị hối thúc sinh con nên Lâm Xuyên từng nói linh tinh, bịa ra chuyện “t*nh tr*ng của mình không đạt chuẩn”. Trong nhiều trường hợp, chất lượng t*nh tr*ng kém có thể dẫn đến sinh non hoặc những vấn đề khác nên bà Trần còn định giới thiệu cho Đường Nguyệt Thư một bác sĩ riêng mà bà ấy quen biết để giúp cô chăm sóc thai kỳ.

Giờ mà thẳng thắn nói trước đó nói dối thì không được rồi. Đường Nguyệt Thư đang mang thai, không tiện mở lời, còn Lâm Xuyên thì kiểu gì cũng không thoát được cảnh bị mắng một trận.

Hơn ba mươi tuổi rồi mà còn đem chuyện này ra đùa, bị mắng cũng không oan.

Hiện tại, thai đã được bảy tháng rồi, nhìn chung thì tình hình đã ổn định, các kết quả kiểm tra khi khám thai cũng cho thấy không có vấn đề gì.

Tết đến, mọi người tụ tập đông đủ, cũng khó tránh khỏi có người hỏi vài câu về giới tính của em bé. Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đều trả lời là không biết, muốn đợi lúc sinh mới biết.

Vợ của em họ Lâm Xuyên ở bên cạnh nói rằng, sớm biết vậy thì lúc sinh đứa thứ hai cô ấy đã không nên hỏi trước giới tính, bởi vì trong suốt thai kỳ đó cứ nghĩ đến chuyện đứa bé lại là con trai thì cô ấy lại thấy buồn bực.

Từ trước đến nay, người giàu vốn luôn mong đông con nhiều cháu, đặc biệt là thế hệ trước. Hơn nữa, ở nhà họ Lâm, sinh con còn được thưởng.

Ông cụ có thêm một đứa chắt thì sẽ thưởng cho cháu dâu hoặc cháu gái một khoản tiền.

Tất nhiên, ông ấy không công nhận con ngoài giá thú.

Dù là kiểu người ăn chơi trác táng ở bên ngoài như Lâm Thần cũng không dám làm ra chuyện sinh con ngoài ý muốn, bởi vì khi đó cả gia đình và nhà vợ đều sẽ không tha cho anh ta.

Đường Nguyệt Thư nghe Lâm Xuyên kể, dạo gần đây vợ của người anh họ đó cũng gặp được một cậu trai nhỏ dịu dàng hiểu chuyện, khiến anh họ của anh bị đánh sập phòng tuyến tâm lý.

Đàn ông mà, tiêu chuẩn kép.

Trước khi kết hôn đã thỏa thuận là hôn nhân mở, sinh con thì cùng nuôi. Kết quả là vợ anh ta vẫn luôn tuân thủ quy tắc, còn anh ta thì hưởng thụ kiểu trong nhà có vợ, bên ngoài có người tình.

Đến khi vợ anh ta nuôi con trai đến tuổi đi mẫu giáo, có thời gian rảnh rỗi đi tìm niềm vui cho bản thân thì anh ta lại ghen tuông.

Dạo gần đây chẳng có việc gì làm thì anh ta cứ chăm chăm để ý, theo dõi vợ mình.

Trong chuyện này còn có một tin đồn khác nữa, đó là khi Lâm Thần muốn sinh hoạt vợ chồng với vợ mình thì bị yêu cầu phải đi khám sức khỏe ở bệnh viện, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì vợ anh ta mới đồng ý.

Còn lý do mà Lâm Xuyên biết chuyện này thì đó là vì khi anh đi khám thai cùng Đường Nguyệt Thư, anh và vợ cùng nhìn thấy Lâm Thần.

Lâm Thần không nhìn thấy vợ chồng anh, nhưng nhìn vào khoa khám mà anh ta bước ra thì cũng đoán được anh ta đến để kiểm tra gì.

Đường Nguyệt Thư muốn hóng chuyện nên Lâm Xuyên liền đi dò hỏi giúp cô, thậm chí còn lấy được cả ảnh “tình nhân” của chị dâu. Cậu ta mới ngoài hai mươi tuổi, trẻ trung, đẹp trai, tràn đầy sức sống, vừa nhìn đã biết là kiểu người không muốn chịu khổ.

Nghe nói chị dâu định đầu tư tài nguyên để đưa cậu trai trẻ này vào giới giải trí.

Thật là kịch tính!

Bởi vì không kiểm tra giới tính thai nhi nên nhiều người đoán già đoán non xem đứa bé là trai hay gái. Bạn bè của Đường Nguyệt Thư gọi điện đến hỏi xem nên chuẩn bị quà cho bé trai hay bé gái.

Đường Nguyệt Thư im lặng một lúc rồi nói: “Cứ chuẩn bị quà cho tôi là được rồi. Đứa trẻ mới sinh ra vẫn còn nhỏ, làm sao nhớ nổi các cô chú tốt với nó thế nào. tôi thì nhớ được.”

“…”

Lời nói nghe có vẻ buồn cười nhưng cũng có lý.

Cuối cùng, Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên cùng nhóm bạn rảnh rỗi còn mở kèo cá cược giới tính của đứa bé.

Đúng là… con người cả đời vẫn yêu thích làm con bạc.

Buổi tối, Lâm Xuyên thoa tinh dầu chống rạn cho vợ như mọi ngày, hai chú mèo nhỏ thì đang l**m lông cho nhau trên tấm thảm dưới chân.

Đột nhiên, Đường Nguyệt Thư nói một câu: “Anh cầm cái bàn chải nhỏ quét thế này trông cứ như đang quét sốt ướp thịt nướng ấy nhỉ?”

Lâm Xuyên: “… Em muốn ăn đồ nướng à?”

Anh rất hiểu Đường Nguyệt Thư.

Đường Nguyệt Thư gật đầu.

Lúc này đã gần mười giờ tối.

Theo lý mà nói thì ở giai đoạn hiện tại, tốt nhất là Đường Nguyệt Thư nên hạn chế ăn những món đó, nhưng phụ nữ mang thai mà muốn ăn gì đó thì thật sự rất khó kìm lại. Lâm Xuyên cầm điện thoại lên xem một lúc rồi nói với Đường Nguyệt Thư: “Em cứ ở nhà đợi anh nhé.”

“Anh đi đâu vậy?”

Lâm Xuyên nói: “Anh đến nhà Mạnh Tri Lâm, tối nay cậu ta tổ chức tiệc, chắc chắn có đồ nướng.

Đường Nguyệt Thư: “Gọi đồ ăn ngoài giao tới nhà cũng được mà…”

Nhưng Lâm Xuyên cho rằng đồ ăn ngoài không thể đảm bảo nguyên liệu tươi ngon tuyệt đối, so ra thì vẫn là đầu bếp riêng của nhà cậu Mạnh tự tay nướng an toàn và yên tâm hơn.

Thế là Mạnh Tri Lâm ở bên kia đang ngà ngà say thì nhận được cuộc gọi của Lâm Xuyên, à không, là cuộc gọi đặt đồ ăn.

“…”

Anh ta là ông chủ của một tiệm nướng tệ hại nào à?

Hẹn người thì không hẹn được, hai vợ chồng họ vừa muốn ăn đồ nướng liền nghĩ ngay đến chuyện đến nhà anh ta lấy mang về, còn đặc biệt dặn là không được cho cay.

Cậu Mạnh vẫn chưa tỉnh táo hẳn, anh ta ngồi bên bếp nướng, chăm chú nhìn đầu bếp của mình nướng đồ ăn. Nguyên liệu phải tươi sạch, nước chấm phải đảm bảo vệ sinh, tay nghề của đầu bếp cũng phải tốt.

Đầu bếp còn chưa nướng xong thì Lâm Xuyên đã đến. Nhà họ ở cách nhau không xa lắm, khi Lâm Xuyên cầm chìa khoá xe bước vào, xung quanh vang lên một loạt những tiếng chào hỏi.

Phần lớn những người có mặt ở đây hôm nay đều trẻ hơn anh một chút, dù sao thì hầu hết bạn bè cùng lứa với anh đều đã có gia đình, có con cái, không dễ mà hẹn ra ngoài gặp nhau vào buổi tối được.

Mạnh Tri Lâm vốn quen biết rộng, bạn bè cũng nhiều.

Trước đây khi, Lâm Xuyên tổ chức đám cưới, Mạnh Tri Lâm và anh họ của Đường Nguyệt Thư nói chuyện rất hợp nhau bởi họ đều cùng một kiểu người.

Lâm Xuyên từ chối lời mời ở lại chơi của Mạnh Tri Lâm, anh đợi thịt nướng chín rồi liền mang về nhà luôn.

Mạnh Tri Lâm: “…”

Thật sự coi anh ta là ông chủ tiệm đồ nướng luôn rồi à?

Đường Nguyệt Thư ăn được thịt nướng nhưng cũng không nhiều, chủ yếu là chỉ để thỏa cơn thèm ăn, phần còn lại thì Lâm Xuyên ăn hết.

Hai chú mèo nhỏ của họ trông như cũng muốn nếm thử, nhưng bị ba mẹ kiên quyết từ chối cho chúng ăn.

Lâm Xuyên ăn bữa khuya xong, đến sáng sớm hôm sau liền vào phòng tập luyện.

Trong thời gian Đường Nguyệt Thư mang thai, thỉnh thoảng có vài người lớn trong nhà gửi tặng cho cô các loại thực phẩm bổ dưỡng hoặc đồ ăn dinh dưỡng do đầu bếp nhà họ chế biến. Nếu cô ăn không hết thì Lâm Xuyên sẽ là người giải quyết phần còn lại.

Có nhiều ví dụ cho thấy rằng khi vợ mang thai thì người chồng cũng sẽ tăng cân theo.

Lâm Xuyên lo rằng trong lúc vợ mình tăng cân vì mang thai mà còn phải đối mặt với một ông chồng cũng đang béo lên thì sẽ dễ khiến cô bị trầm cảm.

Vì muốn giữ tâm trạng vui vẻ nên Đường Nguyệt Thư chẳng muốn chịu một chút khổ sở gì.

Thương hiệu thời trang của cô đang có ý định mở rộng sang lĩnh vực thời trang nam. Dù đang mang thai nhưng cô vẫn thiết kế được vài bộ mẫu, các cấp dưới thì đang chuẩn bị cho buổi trình diễn thời trang nam, địa điểm tổ chức vẫn là ở Bắc Kinh.

Thỉnh thoảng Đường Nguyệt Thư còn cầm máy tính bảng xem thông tin của các người mẫu nam do nhân viên gửi tới. Đúng vậy, là người mẫu nam, không phải kiểu người mẫu nam được gọi tới mấy chỗ giải trí như quán bar.

Trẻ trung, cao ráo, đẹp trai, khí chất nổi bật.

Cô cũng khá thoải mái, lúc Lâm Xuyên có ở cạnh còn tiện thể hỏi ý kiến của anh luôn.

Lâm Xuyên: “…”

“Nếu em đã thích xem như vậy thì sao không đi xem trực tiếp luôn?” Lâm Xuyên hỏi cô.

Đường Nguyệt Thư cúi đầu nhìn cái bụng đang mang thai của mình, nói: “Thế này không tiện lắm.”

Thật ra cô rất muốn đi xem.

Lâm Xuyên: “Anh thua kém họ nhiều lắm à?”

Cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng phản ứng lại. Cô đặt máy tính bảng sang một bên rồi đưa tay chạm lên mặt Lâm Xuyên.

“Ông xã, sao anh có thể giống bọn họ được chứ?” Đường Nguyệt Thư nghiêm túc nói: “Ai mà trả nổi cát-xê cho anh chứ?”

Ánh mắt cô khi nhìn Lâm Xuyên chan chứa tình cảm, dễ dàng khiến sếp Lâm hồn xiêu phách lạc.

Chỉ tiếc là bây giờ Đường Nguyệt Thư đang mang thai, còn đang trong giai đoạn cuối thai kỳ.

Đôi mắt cô vẫn rất đẹp, nếu đứa bé sinh ra mà giống cô thì tốt quá rồi.

“Nếu sếp Đường cần thì anh tình nguyện phục vụ miễn phí.”

Hai chữ “phục vụ” được anh nói với giọng điệu đầy ẩn ý, rõ ràng không chỉ đơn giản như nghĩa trên mặt chữ.

Câu nói ấy khiến Đường Nguyệt Thư khẽ bật cười. Đúng lúc đó, bụng cô có động tĩnh.

“Con đạp em rồi.”

Lâm Xuyên cúi đầu hôn cô, đồng thời khẽ đặt tay lên bụng cô.

“Bao giờ thì con mới chịu ra ngoài đây?” Anh thở dài khe khẽ.

Mười tháng mang thai thật sự quá dài.

Ngày dự sinh vào khoảng tháng năm.

Mỗi ngày, Đường Nguyệt Thư đều đếm từng ngày trôi qua.

Vợ chồng bà Trần đến thăm con dâu đang mang thai rồi tiện thể đón luôn hai “cháu mèo” về nhà chăm sóc.

Gần đến ngày dự sinh, bà Trần nói muốn giúp họ trông mèo, đợi sinh xong rồi bà ấy sẽ mang trả lại.

Hai bé mèo Sunny và Happy rất quấn người, ngày nào cũng quanh quẩn bên cạnh Đường Nguyệt Thư kêu meo meo. Tuy cả hai đều rất ngoan nhưng dù sao sản phụ vẫn là ưu tiên số một, cô còn sắp sinh rồi, cứ để sinh xong rồi đón về sau.

Khi bà Trần đưa mèo đi, ngay tối hôm đó, bà ấy gửi video cho hai vợ chồng xem.

Cuộc gặp mặt của ba chú mèo.

Lucky là một bé mèo được cưng chiều từ nhỏ, đây lần đầu tiên nó lên chức người lớn vì tính theo vai vế thì Sunny và Happy là cháu trai và cháu gái của nó.

Tất nhiên, mèo thì chẳng có khái niệm gì về vai vế.

Đêm đầu tiên, ba bé mèo còn đang thăm dò nhau.

Happy, một bé mèo Tam Thể xinh xắn, đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của chú mèo Lucky.

Sang ngày thứ hai, bà Trần lại gửi một video mới quay cảnh Lucky và Sunny đánh nhau. Trong video, cả hai như một chiếc bánh bao nở phồng và một chiếc bánh mì vàng óng đang nhào lộn, lông bay khắp nơi, nhưng sát thương chúng gây ra cho nhau chỉ bằng không.

Video như đang kể lại một câu chuyện cười, câu chuyện về hai con mèo không có sức chiến đấu nhưng lại đánh nhau.

Vậy mà tối hôm đó, cả hai lại đột nhiên trở nên rất hòa thuận đến mức còn l**m lông cho nhau.

“…”

Có thể sống hoà thuận với nhau là tốt rồi.

Nuôi mèo ở nhà lâu ngày, bây giờ đột nhiên không nghe thấy tiếng meo meo lại thấy có hơi không quen.

Những ngày tháng dưỡng thai của Đường Nguyệt Thư thật sự có hơi buồn chán. Trong thời gian đó Giang Thanh Dã và mấy người bạn cũng từng đến Hong Kong thăm cô, Lâm Xuyên chỉ có thể đứng nhìn mấy chị em của vợ dẫn cô đi KTV mà không rủ anh theo.

Đến buổi tối, Lâm Xuyên lại đi đón vợ về.

Anh lái một chiếc xe đến đón vợ, còn tài xế thì lái một xe khác để đưa nhóm bạn bè của cô về khách sạn.

Gần đến ngày sinh, Lâm Xuyên không đến công ty nữa, anh ở nhà làm việc và tiện thể ở bên cạnh chăm sóc vợ.

Giấc ngủ của anh cũng không được tốt. Vào những tháng cuối thai kỳ, Đường Nguyệt Thư thường xuyên bị mất ngủ, có nhiều đêm cô tỉnh dậy lúc nửa đêm thì Lâm Xuyên cũng tỉnh theo.

Nhìn chung thì trong thời gian mang thai của Đường Nguyệt Thư, mọi thứ đều ổn, các lần kiểm tra sức khỏe cũng đều rất thuận lợi.

Vào ngày cô sinh con, trên đường đến bệnh viện, tài xế đang tập trung lái xe còn Lâm Xuyên thì nắm tay Đường Nguyệt Thư, dường như tay anh đang run.

Lúc đó Đường Nguyệt Thư cũng căng thẳng, nhưng cô vẫn hơi ngẩn người một chút rồi nói với Lâm Xuyên: “Không sao đâu.”

Lời an ủi này do cô nói ra thật ra cũng chẳng có tác dụng mấy, ngay cả chính cô cũng không thể tự an ủi bản thân.

Nhưng Lâm Xuyên chỉ khẽ “ừ” một tiếng, rồi anh cầm tay Đường Nguyệt Thư lên và đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô.

Buổi sáng đến bệnh viện, việc đầu tiên là nhịn ăn, đến chiều mới vào phòng mổ. Đường Nguyệt Thư chọn sinh mổ.

Cô không thật sự muốn Lâm Xuyên có mặt bên cạnh trong quá trình sinh, thế nên mọi người trong gia đình, trong đó có cả anh, đều phải đợi ở bên ngoài.

Nói thật, nếu để Đường Nguyệt Thư hồi tưởng lại quá trình sinh con, điều cô nhớ rõ nhất là lúc tiêm thuốc gây tê, có một nữ y tá đeo khẩu trang – chỉ cần nhìn đôi mắt thôi cũng biết là cô ấy rất xinh – đã dịu dàng nói chuyện với cô, không ngừng trấn an cảm xúc cô. Bác sĩ gây tê cũng trò chuyện với cô suốt.

Biết cô không phải người Hong Kong nên họ còn cố ý nói chuyện bằng tiếng Phổ Thông với cô.

Sau đó, trong lúc mơ màng chờ đợi đứa bé chào đời, cô còn nhớ y tá xinh đẹp kia đã dịu dàng nói với cô một câu: “Chị à, chị thật sự rất tuyệt vời.”

Một sinh linh mềm mại và nhỏ xíu được đặt xuống bên cạnh mặt Đường Nguyệt Thư để cô được chạm nhẹ đứa bé một cái, cảm giác ươn ướt và ấm nóng. Đường Nguyệt Thư thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ nhóc con trông như thế nào, có lẽ đứa trẻ sơ sinh nào khi mới sinh đều trông cũng khá giống nhau.

Nhưng tiếng khóc của nhóc con thì thật sự rất vang và rõ.

Sau khi đứa bé chào đời, hình như trong phòng mổ còn bật nhạc, bác sĩ và y tá đều nói lời chúc mừng Đường Nguyệt Thư, họ còn tiện thể khen ngợi cô nữa.

Cứ như thể việc sinh ra sinh linh nhỏ bé này đã khiến cô trở thành người vĩ đại nhất trên thế giới vậy.

Đây là lần đầu Đường Nguyệt Thư sinh con, sau đó cô nghe nói trong bệnh viện tư nhân cô chọn ngày hôm đó chỉ có hai sản phụ.

Cô nhớ lại mà không khỏi cảm thán, đúng là bệnh viện này cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe tinh thần rất tốt.

Đến mức sau này khi Lâm Xuyên hỏi cô cảm thấy thế nào lúc sinh con, Đường Nguyệt Thư nói điều mà cô nhớ rõ nhất chính là… y tá ở đó rất ngọt ngào.

Lâm Xuyên: “?”

Thuốc gây tê vẫn chưa hết tác dụng, nhưng Đường Nguyệt Thư biết các bác sĩ đang khâu vết mổ, họ còn vừa khâu vừa nói bằng tiếng Quảng rằng vết khâu này rất đẹp.

Điều này khiến Đường Nguyệt Thư rất muốn ngồi dậy xem thử vết thương đẹp thế nào.

Nhưng cô không ngồi dậy được.

Sau đó y tá nói cô có thể ngủ một lát, cô liền nhắm mắt ngủ luôn. Trước khi ngủ, y tá còn nói cô đã sinh được một bé gái.

Thông thường, em bé sẽ được bế ra ngoài trước để cho người nhà nhìn.

Những người đang chờ ở trước cửa phòng mổ là Lâm Xuyên cùng ba mẹ anh và các hộ sinh đã được mời đến từ trước.

Phẫu thuật sinh mổ không mất quá nhiều thời gian, hoặc cũng có thể là do bác sĩ ở bệnh viện này có tay nghề tốt nên chỉ khoảng nửa tiếng sau, bên trong vang lên tiếng khóc to rõ của trẻ sơ sinh.

Nửa tiếng này đối với người đợi bên ngoài mà nói thì cũng đã đủ dài. Lâm Xuyên và ba mẹ ngồi trên ghế dài, hai tay anh đan chặt lại với nhau và đặt ở trước miệng.

Anh không dùng điện thoại, thỉnh thoảng không kìm được mà liếc nhìn đồng hồ trên tay, đếm từng phút trôi qua.

Tin nhắn trên điện thoại của bà Trần vẫn liên tục hiện lên, bà ấy còn phụ trách việc liên lạc với ông cụ trong nhà.

Rất nhiều người đều biết chuyện hôm nay Đường Nguyệt Thư sinh con.

Khi tiếng khóc của em bé vang lên, Lâm Xuyên lập tức đứng dậy, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng mổ. Không lâu sau, cánh cửa mở ra.

Y tá bế em bé ra ngoài tìm người nhà.

“Có phải người nhà của Đường Nguyệt Thư không ạ?”

Mọi người đều tiến lại gần, bà Trần vội vàng đáp: “Phải, phải, phải.”

“Người này có phải là ba của đứa bé không?” Y tá lại hỏi Lâm Xuyên.

Ánh mắt Lâm Xuyên dừng lại trên đứa bé trong tay y tá, phải đến khi mẹ anh thúc nhẹ một cái thì anh mới sực tỉnh.

“Đúng vậy.”

“Chúc mừng anh, là một bé gái rất xinh xắn…”

Y tá thông báo giới tính em bé, thời gian sinh cụ thể và cả cân nặng của bé.

Lúc này Lâm Xuyên mới như bừng tỉnh: “Là bé gái sao?”

“Đúng rồi, ba có muốn bế bé một lát không?”

Đứa nhỏ mềm mại được đặt vào trong vòng tay anh, khoảnh khắc ấy khiến Lâm Xuyên cảm thấy sự sống thật kỳ diệu.

Trước đây anh từng bế con của anh chị họ, nhưng lúc này, khi bế chính con gái ruột của mình, anh lại cảm thấy hơi lúng túng, động tác có phần cứng nhắc. Sự hồi hộp và niềm vui khi lần đầu được làm ba cùng lúc trào dâng trong lòng anh.

Đứa bé lúc này không còn khóc to nữa mà chỉ khe khẽ r.ên rỉ, làn da đỏ hồng.

Sau đó, y tá nhanh chóng bế em bé đi. Ở bệnh viện tư nhân này, tất cả trẻ sơ sinh đều được chăm sóc tập trung.

Con của họ sinh đủ tháng, rất khỏe mạnh.

Khoảng hơn mười mấy phút sau, Đường Nguyệt Thư cũng được đẩy ra khỏi phòng mổ.

Cô rất nghe lời y tá, thật sự đã ngủ thiếp đi, mơ màng không biết mình đã ngủ bao lâu.

Lúc tỉnh dậy thì trời đã tối, Lâm Xuyên đang ngồi bên giường chờ cô.

Ngay khi cô vừa mở mắt, anh đã lập tức phát hiện.

“Vợ à, em cảm giác thế nào rồi?”

Đường Nguyệt Thư nhìn lên trần nhà, khẽ thở dài: “Không ổn lắm.”

Ai mà không biết sinh con đâu phải chuyện dễ dàng.

Lâm Xuyên nắm tay cô, tay còn lại nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Vất vả cho em rồi, cảm ơn em nhé.”

“Con gái đâu rồi?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

“Đang ở phòng chăm sóc sơ sinh, em có muốn anh nhờ y tá bế đến cho xem không?”

Đường Nguyệt Thư suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Thôi, để mai rồi xem.”

Dù đã sinh ra một con người thật sự nhưng cô vẫn có cảm giác xa lạ. Cô nói với Lâm Xuyên: “Lúc ở trong đó em không nhìn rõ, nhưng có cảm giác bé con không được xinh lắm… Chẳng lẽ chẳng di truyền được chút nào từ anh hay em sao?”

Lâm Xuyên nghĩ chắc do cô còn chưa tỉnh hẳn do tác dụng của thuốc gây tê, anh không nhịn được mà bật cười: “Mới sinh thì đâu nhìn ra được, lớn thêm chút thì sẽ đẹp thôi.”

Cũng phải.

Đường Nguyệt Thư không có kế hoạch cho con bú, nên mỗi khi em bé đói đều do y tá chăm sóc.

Lâm Xuyên kể sản phụ sinh cùng ngày với cô sinh được một cậu con trai nặng hơn 4kg.

Trước khi rời khỏi, bà Trần có gặp và trò chuyện đôi câu với gia đình kia. Họ nói họ đến từ Đại Lục, sang đây để sinh con. Chỉ cần nghe cân nặng của đứa bé thôi cũng đủ biết người mẹ đã vất vả thế nào trong thai kỳ.

Một lúc sau, Lâm Xuyên đột nhiên nói với Đường Nguyệt Thư, anh nói cảm ơn cô vì đã cho anh biết anh có thể sinh con gái.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Một lát sau cô mới nói: “Anh đừng chọc em cười nữa, vết mổ vẫn còn hơi đau.”

Khi Đường Nguyệt Thư sinh con, dù cô đã dùng mọi loại thuốc giảm đau có thể dùng rồi, nhưng sau khi thuốc hết tác dụng thì chỗ đó vẫn đau.

Lúc này, cô bảo Lâm Xuyên đi lấy điện thoại cho mình để đăng bài lên bảng tin. Cô không có việc gì làm, nhưng vẫn nên thông báo một tiếng đến những người bạn đang đợi “kết quả xổ số”.

Vì lười trả lời từng tin nhắn một nên Đường Nguyệt Thư dứt khoát đăng bài lên bảng tin để thông báo.

Ngày hôm sau, cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng được gặp con gái lần thứ hai. Đứa bé nhỏ xíu, ngoài khóc thì cũng chỉ có ngủ. Y tá phụ trách cho bé uống sữa công thức.

Vừa xấu lại vừa đáng yêu.

Nhưng dù sao cũng là con mình sinh ra, Đường Nguyệt Thư vẫn có chút tình mẫu tử.

Cô ôm con gái mình một lát.

Nhìn thêm một lúc, cô cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt.

Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đột nhiên sinh ra bé gái đầu tiên trong thế hệ này của nhà họ Lâm, chuyện này quả thật khá đặc biệt. Ngày hôm sau, từng người trong nhà lần lượt đến bệnh viện thăm em bé.

Họ còn dẫn theo cả trẻ con đến.

Mấy bé trai nhìn thấy đứa trẻ trong vòng tay người lớn thì có phần tò mò. Nhưng vì em bé còn quá nhỏ, mà các bé kia cũng còn nhỏ tuổi nên không thể bế được mà chỉ được sờ mặt em bé.

Ông cụ cũng đích thân từ nhà cũ đến bệnh viện thăm chắt gái.

Ông ấy rất vui vẻ, ngay tại đó liền cho người làm thủ tục chuyển khoản tiền thưởng cho Đường Nguyệt Thư.

Sinh con được thưởng tiền thật, lại hiếm hoi sinh được con gái mà còn là bé gái duy nhất trong thế hệ này, điều này rất đáng trân trọng.

Vừa hay lúc ông cụ bế đứa nhỏ, dường như cô bé còn mỉm cười một cái, khiến ông cụ vui không tả nổi.

Trước đây khi các cháu trai, cháu ngoại chào đời, ông cụ cũng rất vui.

Nhưng với con gái của Lâm Xuyên thì lại khác, lý do quan trọng nhất là vì Lâm Xuyên là cháu trai mà ông cụ coi trọng nhất.

Có lẽ vì ở thế hệ này, việc sinh được một bé gái là rất hiếm nên cô em họ chưa kết hôn của Lâm Xuyên cũng đến bệnh viện thăm. Cô ấy còn chân thành cảm thán một câu: “Hóa ra thế hệ của chúng ta cũng có thể sinh con gái à…”

Cô ấy nhìn Lâm Xuyên và Đường Nguyệt Thư với ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.

“…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.